Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 189: Dẫn ông gia nhập thế giới của bệnh nhân tâm thần

Chương 189: Dẫn ông gia nhập thế giới của bệnh nhân tâm thần
Quản lý nhìn Lâm Phàm, lại nhìn người đàn ông một mắt, hình dạng mù một con mắt của đối phương khiến anh ta có chút sợ hãi, cứ như người đứng trước mặt là một đao phủ đáng sợ.
“Đừng căng thẳng, có gì cứ nói.”
Người đàn ông một mắt vỗ nhẹ vai đối phương, giúp đối phương giữ vững hai chân đang run rẩy. Có gì đâu mà sợ, người đàn ông bỏ ra mọi thứ vì thành phố Diên Hải như tôi đây, mặt mày hẳn là rất hiền lành. Tuy rằng trông có hơi nghiêm túc nhưng ánh sáng trong ánh mắt nhất định rất ấm áp.
Quản lý từ từ kể ra mọi chuyện.
Không hề thêm mắm dặm muối, thậm chí cả giá thịt cũng không dám tính nhiều, đều là giá xuất xưởng.
Yêu cầu của anh ta rất nhỏ nhoi, chỉ lấy chút tiền bồi thường mà thôi, cũng không thể để anh ta bỏ tiền ra chứ.
“Ừ.”
Người đàn ông một mắt gật đầu: “Cậu nói có lý.”
Sau đó anh ta sờ sờ túi áo, rất tiếc chỉ có chút tiền. Nhưng nhìn thấy Kim Thượng Võ ở đây, anh ta cười nói:
“Ứng trước giúp tôi một ít đi.”
Kim Thượng Võ nhìn người đàn ông một mắt, ánh mắt hơi kỳ quặc. Ông ta đúng là có tiền đấy nhưng cứ cảm thấy khoản tiền này bỏ ra hình như có chút không đúng lắm.
Tôi là người tiêu tiền hoang phí sao?
Ông Trương nói nhỏ: “Ông ấy đúng là một người tốt, tôi thật sự rất muốn chữa mắt giúp ông ấy.”
Lâm Phàm vỗ vai ông ta nói: “Có cơ hội đấy.”
Đúng vậy, đúng là có cơ hội.
Bị ghi nhớ là chuyện rất đáng sợ.
Điều trị?
Quả nhiên họ không hề từ bỏ.
Cánh tay của người đàn ông một mắt khẽ động nhẹ. Ông ta nghe thấy lời nói của hai bệnh nhân tâm thần, cảm giác được người ta nhớ tới không dễ chịu chút nào, dù là đánh hội đồng hay một đấu một thì ông ta đều không sợ.
Nhưng điều duy nhất ông ta sợ đó là.
Họ cứ nhìn chằm chằm vào con mắt của ông ta từng giờ từng phút. Đây là chuyện rất kinh khủng.
Quản lý lấy được tiền rồi cúi đầu cảm ơn thể hiện là người rất lịch sự. Thật ra bản thân anh ta là một người ngang tàng, nếu không cũng không thể vừa nghe có người trộm lợn đã quen tay cầm gậy muốn đánh Lâm Phàm xả giận.
Chỉ là người đàn ông một mắt tạo ra cho anh ta áp lực hơi lớn.
Với loại sức ép mạnh mẽ thuộc về huyết mạch giống loài kia thì sự hèn mọn thích hợp sẽ để lại cho đối phương ấn tượng tốt, tương lai gặp gỡ có lẽ đối phương sẽ nói một câu tôi nhớ anh, anh chính là người mà…
Tên gọi không quan trọng, chủ yếu quen mặt là được.
Quản lý dẫn theo nhân viên chăn nuôi nhanh chóng lên xe, chân nhấn ga chạy như bay biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Ông đúng là người tốt, cảm ơn ông.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương gật đầu, rất đồng ý với cách nói này: “Tối nay có rảnh không? Tin tôi một lần đi, tôi nghiêm túc đấy.”
Người đàn ông một mắt chỉ cười, không nói gì.
Tin tưởng?
Giữa chúng ta đã không còn gì có thể tin tưởng nữa, thật ra không cần nói những lời này sẽ gây tổn hại đến tình cảm.
“Hai người này là?”
Kim Thượng Võ phát hiện họ không có chỗ nào đặc biệt mà còn có chút kỳ lạ. Khi họ đối mặt với người khác luôn giữ nụ cười. Mỉm cười là một biểu cảm rất tốt nhưng nụ cười của họ hơi khác so với người khác.
Có một sự u ám không nói thành lời.
Người đàn ông một mắt muốn giới thiệu hai bệnh nhân tâm thần cho Kim Thượng Võ làm quen nhưng ông ta không có cơ hội chủ động giới thiệu…
“Xin chào, tôi là Lâm Phàm.”
Lâm Phàm cười tươi đưa tay ra.
“Xin chào, tôi là ông Trương.”
Ông Trương cũng làm như vậy.
Người đàn ông một mắt không nói chuyện, cứ thế mà xem kịch. Ông ta sẽ không nói cho đối phương biết người ông đang đối mặt là hai bệnh nhân tâm thần, ông phải cẩn thận không được nói linh tinh.
Nhưng ông ta không nói như thế.
Giới thiệu với ông hai người bạn mới đặc biệt là chuyện vui như vậy cần gì phải nghĩ nhiều cơ chứ.
Kim Thượng Võ mỉm cười bắt tay Lâm Phàm, tự giới thiệu bản thân. Sau đó muốn buông tay ra bắt tay ông Trương nhưng Lâm Phàm nắm rất chặt và không có ý định buông tay, cứ thế lẳng lặng mỉm cười đối mặt với ông ta.
Đây là tình bạn lần đầu gặp gỡ.
Kim Thượng Võ nhìn người đàn ông một mắt, dường như muốn hỏi đây là chiêu trò gì, những hành động này khiến ông ta không hiểu gì cả.
Người đàn ông một mắt xem như không thấy gì.
Với màn vui tai vui mắt trước mặt, hai bệnh nhân tâm thần chào hỏi với ông. Nếu ông làm không tốt, lát nữa bị chém chết cũng không có ai giúp ông đâu.
Thậm chí nội tâm trong sáng của ông ta cũng dần dần trở nên đen tối, chi bằng lừa Kim Thượng Võ rằng vị bệnh nhân tâm thần này là bậc thầy châm cứu kỹ thuật siêu cao, hay là thử một chút. Vì Kim Thượng Võ muốn làm lành với ông ta nên chắc chắn sẽ không từ chối.
Đợi châm cứu xong.
Chắc chắn sẽ giống như ông ta, ít nhất là liệt một chân, mới nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui rồi.
Kim Thượng Võ trầm tư nhìn hai người trước mắt, đột nhiên nghĩ ra cách, hai tay giao nhau cùng lúc bắt tay với hai người,
“Chào hai người.”
Người đàn ông một mắt kinh ngạc nhìn ông ta.
Giỏi đấy!
Thế mà cũng nghĩ ra được.
Vì sao ai cũng nghĩ đến cách này.
Thật sự là một chuyện kỳ diệu.
Kim Thượng Võ không hề để ý đến hai người này. Dù sao thì bây giờ ông ta đang nói chuyện với người lãnh đạo cao nhất của bộ phận đặc biệt, thành viên bình thường lên tiếng chào hỏi, nếu biết điều sẽ tự động rời đi vào lúc này.
Đáng tiếc, ông ta nghĩ nhiều rồi.
Lâm Phàm dắt gà trống đứng nguyên chỗ cũ, ông Trương cũng như thế, vốn dĩ không có ý định đi.
Kim Thượng Võ cười nói: “Hai người còn có chuyện gì à?”
“Không có.”
“Tôi cũng không có.”
“Nó cũng không có.”
Lâm Phàm và ông Trương nói, còn nói thay tà vật gà trống, thể hiện rõ nhóm hai người một gà tạo thành một nhóm hoàn hảo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất