Chương 193: Đây là bữa tiệc lớn mừng vua núi rừng trở về
Người đàn ông một mắt không thể chấp nhận tình huống này, anh ta bị hai bệnh nhân tâm thần tàn phá hai lần, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương rất lớn.
Anh ta chỉ muốn ngồi ngoài xem cuộc vui, đương nhiên không thể chấp nhận tình huống trước mắt.
"Có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Người đàn ông một mắt tiếp tục truy hỏi, dù cho sự thật đã bày ra trước mắt nhưng anh ta vẫn không cam lòng, chỉ hy vọng đối phương có chút không thoải mái, ví dụ như đau chân hay nhức tay gì đó đều khiến anh ta cảm thấy được an ủi chút ít.
Kim Thượng Võ xoay cổ vung tay, nói: "Không có, rất khỏe, vẫn phải nói là anh ta thật có trình độ, không thể không bội phục anh mà, người tài nào cũng có thể kéo về được. Bọn họ tốt nghiệp ở viện y học nào thế? Tôi đoán chắc không phải ở bốn viện y học lớn đâu nhỉ."
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có tính là viện y học không?
Tình huống hỏng bét này khiến anh ta không muốn nói thêm cái gì cả.
Nói nữa thì toàn là nước mắt.
Người đàn ông một mắt: "Ha ha!"
Anh nghĩ tôi muốn để ý đến anh sao?
Trong ký túc xá.
Lưu Ảnh hài lòng rời đi, tối hôm qua anh ta ở lại ký túc xá này một đêm, không hiểu sao lại ngất đi, tuy rằng hôm sau tỉnh lại thì thấy mình trần như nhộng, nhưng trên đầu lại mọc thêm một đầu tóc đen, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng sung sướng.
Niềm hạnh phúc bắt đầu từ một mái tóc đen.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn anh ta rời đi, vẫy tay, cũng không nói gì nhiều.
Bọn họ híp mắt nhìn nhau, ánh mắt rất dịu dàng.
"Hì hì!"
"Hì hì!"
Nụ cười chỉ đơn giản là như thế, chuyện vui vẻ nhất đối với bọn họ chính là có thể giúp đỡ người khác và nhìn người ta hạnh phúc rời đi, trong lòng bọn họ cảm thấy rất dễ chịu.
Có một niềm vui sướng không nói nên lời.
Lâm Phàm nói: "Đã lâu chưa uống Coca."
Ông Trương vò đầu nói: "Tôi muốn Sprite cơ."
Hai người họ lại nhìn nhau.
Đều nhớ về việc đã từng xảy ra.
Yêu quái gà trống nhìn bọn họ, kêu nhỏ vài tiếng, sau đó hai quả trứng gà rơi xuống.
Xem này, tôi đẻ trứng cho mấy người nè.
Nhưng nó phát hiện hai con người này hình như không có hứng thú gì với trứng gà, một cảm giác khủng hoảng bỗng nhiên nảy sinh.
Thứ không có giá trị thì không xứng đáng được tồn tại.
Nhìn thấy hai con người này nướng yêu quái heo lên ăn, nó chỉ biết bọn họ là những sinh vật tàn nhẫn. Trong cảnh tượng đẫm máu kia, một cây gậy gỗ xuyên qua cơ thể của yêu quái heo, âm thanh đó khiến nó không rét mà run.
Còn bây giờ.
Nếu hai con người này không quan tâm chút nào tới trứng của nó thì đó chắc chắn sẽ là một chuyện rất kinh khủng.
Nó giả vờ nhấc chân đá hai quả trứng đến trước mặt họ.
Nhìn nè, là trứng gà đó.
Trứng gà mà mấy người thích ăn nhất bây giờ đã ở ngay trước mặt mà mấy người lại thờ ơ ư?
Yêu quái gà trống vẫn luôn nhắc nhở bản thân, nó là gián điệp, là một con yêu quái anh hùng đang ẩn nấp trong thế giới loài người, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên tuyệt đối không thể chết ở đây được, phải khiến cho con người nhìn thấy được giá trị của nó.
Nó đung đưa qua lại trước mặt loài người, muốn gây sự chú ý.
"Chúng ta về nhà sao?"
"Phải uống Sprite chứ?"
"Ông uống Sprite, tôi uống Coca."
"Được, được."
Lâm Phàm đứng dậy, lấy hai quả trứng gà trên mặt đất cất vào trong túi, buộc dây thừng cho yêu quái gà trống rồi dắt nó đi ra ngoài.
Yêu quái gà trống thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra mình vẫn còn giá trị tồn tại.
Hai người một gà rời khỏi bộ phận đặc biệt mà không khiến bất kỳ ai chú ý đến, bọn họ thật sự rất yên lặng, không chủ động chào hỏi người khác mà cũng không ai đến chào hỏi họ.
Vẫn như trước kia, hai người họ làm bạn với nhau, bây giờ thì có thêm một con gà.
Một tổ hợp kỳ lạ có những cảm xúc không giống nhau, ngoại trừ một con yêu quái gà trống chỉ muốn làm gián điệp.
Bọn họ không có tiền.
Cũng không biết bắt xe.
Lúc đi đến cầu vượt sông, ông Trương uể oải ngồi xổm ở đó.
"Lâm Phàm, tôi mệt quá, tôi không đi nổi nữa."
Ông ta là như vậy, không thích đi bộ, đi nhiều sẽ cảm thấy mệt mỏi, thể lực không còn tốt nữa, không khỏe mạnh như người trẻ tuổi.
"Đến đây, tôi cõng ông."
Lâm Phàm ngồi xổm trước mặt ông Trương, tay vỗ sau lưng. Vẫn giống như trước kia, khi ông Trương không muốn đi bộ thì đều là Lâm Phàm cõng ông, chẳng qua lúc trước ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rất ít khi phải đi lại, cũng không phải đi bộ nhiều như vậy.
Yêu quái gà trống xúc động.
Quả là một tình bạn cảm động.
Yêu quái gà trống bảo đảm, tương lai nhất định sẽ an táng hai người ở chung một chỗ, để tình bạn của cả hai còn sống mãi.
Hai người một gà tựa vào thành cầu mà bước đi, nước sông bên dưới vẫn cuồn cuộn chảy xuôi dòng, tiếng còi tàu văng vẳng, tất cả tạo nên một hình ảnh ấm áp hài hòa, khiến ai nhìn thấy cũng phải xúc động.
"Thật ra tôi thích ở nhà hơn, không thích chỗ ở gần đây cho lắm."
"Nếu đã nói thích thì chúng ta quay về cũng được mà."
"Nhưng có người còn chờ chúng ta giúp, trước khi tóc của anh ta mọc dài ra thì chúng ta không thể đi được."
"Ừ, chúng ta sẽ vui vẻ khi giúp được người khác, vậy chờ tóc của anh ta dài ra rồi chúng ta lại về nhà nhé."
"Được."
Ông Trương nói chuyện với Lâm Phàm.
Cách bọn họ nói chuyện phiếm rất đơn giản và cũng không nghĩ đến quá nhiều vấn đề, đối với bọn họ, tất cả mọi thứ đang diễn ra bây giờ đã là điều hạnh phúc nhất rồi.
Nếu Lưu Ảnh biết được thì chắc chắn sẽ biết ơn đến phát khóc mất.
Thật sự rất cảm ơn hai người.
Không ngờ tôi lại gặp được người tốt như vậy.