Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 192: Ông vừa nói di chứng gì cơ (2)

Chương 192: Ông vừa nói di chứng gì cơ (2)
Chỉ là người đàn ông một mắt chẳng hề sợ hãi một chút nào.
Nên tra thì chắc chắn phải tra.
Dù sao việc này không những chỉ liên quan đến tất cả mọi người trong thành phố Diên Hải, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ loài người.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Bầu trời dần tối đen.
Ánh sáng xanh của bức xạ máy tính hắt ra, khiến cho văn phòng làm việc mà người đàn ông một mắt này từng quản lý bỗng tràn ngập bầu không khí kì dị. Cảnh tượng giống như trong một vở kịch trận chiến gián điệp vậy, căng thẳng mà lại kích thích.
Nếu phải nói rõ rằng cảm giác như thế nào.
Thì giống như đang ở nhà xem phim, lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa về nhà của ba mẹ, bị dọa đến mức hồn vía lên mây vậy.
Ngày hai mươi ba tháng ba.
Lại là một ngày đẹp trời.
Trong văn phòng làm việc của bộ phận đặc biệt.
Người đàn ông một mắt suốt đêm không ngủ, một mình trông chừng bên cạnh Kim Thượng Võ. Ông ta đã điều tra rất kỹ lưỡng, nhưng lại không tra ra bất cứ vấn đề gì, tất cả đều rất sạch sẽ. Tuy rằng đã phát hiện được một vài bí mật cá nhân của Kim Thượng Võ.
Nhưng ông ta định bụng chôn giấu trong lòng cả đời.
Mãi mãi sẽ không nói ra.
Ví dụ như:
[Ông đừng có lần nào cũng giống con trâu đực vậy, chỉ biết vùi đầu vào cày ruộng, có thể làm một chút màn dạo đầu được không hả.]
[Con nó về rồi, không tiện.]
[Cái đồ chết giẫm nhà ông, tôi đã ngửi thấy quần lót ông có mùi bất thường rồi, ông mau thành thật nói rõ mọi chuyện cho tôi. Nếu không lúc trở về, tôi không để yên cho ông đâu.]
Những việc này đều là chuyện riêng tư.
Người đàn ông một mắt gửi lời xin lỗi một cách sâu sắc. Không phải tôi muốn xem, mà là vì để người dân thành phố Diên Hải được an cư lạc nghiệp, không thể không mạo hiểm loại bỏ tất cả nguy hiểm ở bên ngoài. Nếu như ông là người chính nghĩa, sau này khi biết được ý nghĩ của tôi thì cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi.
Lại là tự an ủi bản thân.
Đúng là không cần phải nói, biện pháp này quả thật vô cùng tốt.
Sau khi an ủi xong, tâm trạng ông ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này.
Ông ta phát hiện ra Kim Thượng Võ sắp tỉnh dậy. Nghĩ ngợi tình huống sau khi tỉnh lại, ông ta vẫn lấy điện thoại ra, chuẩn bị bấm số gọi xe cứu thương. Dù sao ông ta cũng bị liệt rồi, chắc chắn không thể cử động được.
Ông ta làm gì có thời gian mà chăm sóc cho Kim Thượng Võ, chỉ đành đưa ông ta đến bệnh viện, như thế là đơn giản nhất.
“Tôi bị làm sao thế này?”
Kim Thượng Võ chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng.
Ông ta cố gắng nhớ lại chuyện lúc trước khi ngất xỉu, nhưng mà bất kể là nghĩ như thế nào đi nữa, ông ta vẫn không nhớ được gì cả.
“Tôi bị làm sao thế này?”
Kim Thượng Võ chỉ đành gặng hỏi người đàn ông một mắt, dù sao cũng chỉ có mình ông ta là biết lý do vì sao bản thân mình lại đột nhiên mất ý thức. Hơn nữa, loại tình huống này khiến ông ta cảm thấy vô cùng kinh khủng. Với thực lực của ông ta, thế nhưng lại vô duyên vô cớ mà ngất xỉu, việc này rõ ràng là không khoa học.
Vẻ mặt người đàn ông một mắt không chút cảm xúc, nói: “Không có gì, chỉ là do ông lao lực quá độ mà thôi. Phương pháp châm cứu của ông ta có hiệu quả an thần, vì vậy nên ông mới nằm ngủ ở đây.”
“Thật không?” Kim Thượng Võ cố gắng nhớ lại.
Ông ta chỉ nhớ ông Trương đã châm cứu cho ông, lúc cây kim kia đâm xuống, đầu óc của ông đã lập tức trở nên hỗn độn.
“Thật. Yên tâm đi, ông còn sống tốt lắm. Cơ mà một lát nữa có thể sẽ có một chút di chứng. Ông nhất định phải giữ vững đấy.” Người đàn ông một mắt bắt đầu nhập số, không phải là tôi muốn hại ông, mà là tôi nghi ngờ ông từ lâu lắm rồi.
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này.
Có thể khiến tôi không nghi ngờ được hay sao?
Tuy rằng không thể lấy được bất cứ thông tin hữu ích nào từ trên người ông, nhưng tôi vẫn không thể tin ông được. Càng sạch sẽ thì càng khả nghi. Chỉ có thể nói ông đã dọn quá kỹ, rất khó để tìm ra vấn đề.
Nếu như Kim Thượng Võ biết được ý nghĩ trong lòng của người đàn ông một mắt, ông ta chắc chắn sẽ tức điên lên mà mắng, ông bị điên à.
Có vấn đề thì bảo tôi là kẻ phản bội, không có vấn đề thì nói tôi che giấu thâm sâu. Nếu như ông đã nghĩ vậy thì cứ nói thẳng ra tôi là tên phản bội đi có tốt hơn không?
Cần gì phải tổn thương tôi đến như thế.
Chẳng qua là rất đáng tiếc.
Kim Thượng Võ vẫn chưa biết được ý nghĩ của người đàn ông một mắt. Ông ta đứng dậy, khẽ xoay vặn cổ, ngạc nhiên mừng rỡ mà phát hiện ra đã không còn cảm giác gì rồi. Loại cảm giác trước kia đã hoàn toàn biến mất.
“Đệt!”
Người đàn ông một mắt ngồi chờ vẻ mặt sợ hãi của Kim Thượng Võ, nhưng khi nhìn thấy ông ta như thế thì chỉ có thể dùng một tiếng chửi thề mà miêu tả.
Âm thanh điện thoại di động chợt truyền đến.
“Alo! Trung tâm cứu hộ xin nghe, xin hỏi là có chuyện gì không?”
“Alo!”
Giọng hỏi vô cùng chói tai.
Ít nhất đối với người đàn ông một mắt mà nói thì là thế.
“Gọi nhầm số rồi.”
Người đàn ông một mắt trợn mắt há mồm mà nhìn Kim Thượng Võ, sau đó cúp máy. Mà trong khoảnh khắc ông ta cúp điện thoại đó, bên trung tâm cứu hộ lại truyền tới một giọng nói khó chịu.
“Bị khùng à.”
Kim Thượng Võ nói: “Người mà ông giới thiệu thật đúng là đáng tin. Bệnh vặt này của tôi, tự bản thân tôi hiểu rõ nhất, cho dù có hơi chuyển biến tốt đẹp đi nữa, tôi cũng vẫn còn có thể cảm giác được. Hiện giờ cũng không phải là chuyển biến tốt nữa, mà là thật sự trị tận gốc rồi.”
“Lợi hại, thật sự quá lợi hại.”
“Kỹ thuật châm cứu này quả thật rất thú vị, xem ra sau này tôi phải chú ý đến những viện y học này nhiều hơn mới được.”
“Mà vừa nãy ông nói di chứng gì cơ?”
“Nếu như có thể trị khỏi tình trạng này của tôi, di chứng gì tôi cũng chịu được hết.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất