Chương 195: Lời tự bạch của yêu quái gà trống
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm và ông Trương ngồi ở mép giường uống sữa đậu nành, không đúng, phải nói là Coca và Sprite, đong đưa chân, vừa uống vừa vẫy tay với nhóm người bệnh bên ngoài.
Đã lâu không gặp.
Gặp lại nhau tốt thật đấy.
“Nước uống ngon quá.”
“Ừ, nước uống này ngon thật đấy chứ.”
Lúc bọn họ làm trong bộ phận đặc biệt, thứ mà bọn họ muốn uống thì ở đó lại không có, thế nên phải luôn kiềm chế, cuối cùng cơn thèm Coca Sprite đã lên tới tận trời xanh, nếu như tiếp tục nhịn nữa thì chắc chắn không thể chịu được.
Thế nên bọn họ quay lại rồi.
Cuối hành lang.
Viện trưởng Hách hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào rồi?”
Chủ nhiệm có thâm niên cung kính đứng ở bên cạnh viện trưởng Hách, báo cáo tình hình công tác: “Xin viện trưởng yên tâm, mọi chuyện đều ổn định, những bệnh nhân đó chỉ tụ tập vây xem chứ không có hành vi quá khích gì.”
Thân là chủ nhiệm của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ông ta cần phải hiểu được những lo lắng của viện trưởng.
Ông ta đếm đốt ngón tay.
Viện trưởng chỉ còn mười năm nữa là nghỉ hưu, mà hiện giờ ông ta vẫn đang còn trẻ, đợi tới khi viện trưởng về hưu rồi, khả năng rất lớn ông ta sẽ trở thành viện trưởng mới, tuy rằng chỉ đảm nhiệm được thêm mấy năm nhưng có thể trở thành viện trưởng, lý lịch của ông ta cũng trở nên sáng chói hơn.
Nói ra thì cũng có mặt mũi.
Chẳng qua, vấn đề chính là cần phải để cho viện trưởng Hách thấy được điểm sáng trên người ông ta, chỉ có như vậy mới có thể để cho viện trưởng Hách an tâm đem bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này giao cho ông ta.
Cho nên…
Hiện giờ ông ta cần phải làm những việc mình nên làm, thậm chí còn cần phải học cách nghĩ một ra ba, đối với những gì viện trưởng yêu cầu làm thì cần phải học cách nghĩ xem mặt sau còn có yêu cầu gì không, sau đó nỗ lực để giải quyết các vấn đề đó.
Như vậy mới ghi được điểm cao.
“Viện trưởng, ngài đi nghỉ trước đi, nơi này giao cho tôi là được.” Chủ nhiệm cung kính nói.
Thân là chủ nhiệm của bệnh viện tâm thần, kiến thức chuyên môn là điều không thể thiếu, hơn nữa ông ra tin rằng ở nơi này, người có kiến thức chuyên môn cao hơn ông ta cũng chỉ có mình viện trưởng thôi, còn lại đều là đàn em hết.
Đây chính là sự tự tin, mà cũng là năng lực của một người chủ nhiệm.
“Được, giao cho anh tôi cũng yên tâm rồi.”
Viện trưởng Hách còn đang nghĩ về bộ phim đang xem dở kia, một mảnh tuyết trắng, ối chà, nghĩ lại liền cảm thấy thật hứng thú, trực tiếp rút lui, không nói nhảm gì nhiều nữa.
Nếu như thật sự xuất hiện việc không thể giải quyết được, hiển nhiên sẽ có người đi tìm ông ta.
Chủ nhiệm cong gối khom lưng trước mặt viện trưởng, cố gắng hết sức để lấy lòng, đợi sau khi viện trưởng rời đi, ông ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay chỉ điểm giang sơn, ra lệnh cho các nhóm y tá phải làm như thế nào… như thế nào.
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm tìm thấy một chiếc túi, cho hết sữa đậu nành trong tủ giường vào bên trong túi, định đem tới bộ phận đặc biệt, chỗ đó còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong lắm, tóc của Lưu Ảnh cần ông Trương giúp đỡ nữa, không thể để buổi tối người ta tới không tìm thấy bọn họ được.
“Tôi tới nói chuyện với giáo sư Tinh Không chút đã.”
Phương pháp châm cứu và phương pháp xoay chuyển vũ trụ của ông Trương bị kẹt tại một điểm rất quan trọng, cần phải nghe ý kiến của người khác, mà giáo sư Tinh Không chính là người như vậy, có tài có học, có năng lực, mỗi lần giao lưu với ông ấy đều có ảnh hưởng rất lớn với tư duy của ông Trương.
Đi thôi.
Ông Trương rời khỏi phòng bệnh, kéo giáo sư Tinh Không đang cầm xúc xích trong tay tới một phòng riêng, không ai biết bọn họ đang làm gì, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Lâm Phàm thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh.
Ngay sau đó.
Anh vỗ đầu.
“Mình còn chưa trả tiền cho người ta đâu.”
Khi nghĩ tới đây, động tác thu dọn đồ đạc liền dừng lại, sau đó anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục thu dọn đồ vật.
Bộ phận đặc biệt.
“Có thể giới thiệu hai nhân tài đó cho tôi chứ.”
Kim Thượng Võ muốn làm quen với đám người Lâm Phàm, người đàn ông một mắt kháng cự không muốn giới thiệu, theo như ông ta thấy thì rõ ràng người đàn ông một mắt này đang sợ ông ta sẽ kéo nhân tài đi.
Thật ra không cần thiết phải như vậy.
Ông ta cũng là nhân vật có tiếng tăm, cái loại chuyện như giành giật người như này thật sự không làm được.
Chỉ là muốn được gặp người tài mà thôi.
Người đàn ông một mắt cười, nụ cười không tự nhiên lắm, muốn bắt ông ta giới thiệu ư, nếu như chỉ giới thiệu người bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng mà hai người kia có thể là người bình thường sao?
Bọn họ là bệnh nhân tâm thần.
Nếu như Kim Thượng Võ biết ông ta giới thiệu hai bệnh nhân tâm thần đó để châm cứu, vậy việc này lại khó làm hơn rồi.
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn tán gẫu với bọn họ một chút thôi, hiện giờ tình hình ở thành phố Diên Hải phức tạp như vậy, ông nghĩ tôi là kẻ lừa đảo sao?”
Kim Thượng Võ thấy người đàn ông một mắt không trả lời, nghĩ rằng ông ta đang lo lắng chuyện này.
Ngẫm lại cũng có chút buồn cười.
Không nghĩ đến rằng người đàn ông một mắt lại sợ ông làm loại chuyện như vậy.
Thật đắc ý.
Người đàn ông một mắt chậm rãi nói: “Trước tiên đừng nói việc này nữa, nói cũng không ra được cái gì đâu. Hiện giờ cổ của ông cũng tốt hơn rồi, chuyện nên nói cũng đã nói rồi, ông còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi khuyên ông nên đi về trước đi, thành phố Diên Hải có quá nhiều chuyện tôi không thể lo liệu hết được.”
Muốn tiễn khách đi rồi.