Chương 196: Lời tự bạch của yêu quái gà trống (2)
Không thể lấy được bất cứ tin tức hữu dụng nào trên người Kim Thượng Võ nữa, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho rằng ông ta không có vấn đề gì, thành kiến không loại bỏ dễ dàng được như vậy đâu.
Kim Thượng Võ lấy di động ra xem thời gian, cười nói: “Ông sẽ không thừa dịp tôi ngủ say rồi nhìn trộm di động của tôi chứ.”
“Ha ha, ông coi tôi là loại người này sao?” Người đàn ông một mắt nói.
Khả năng mở mắt nói dối của anh ta là tuyệt đối, người bình thường không có khả năng sánh được với ông ta.
Trong lòng ông ta đã thấy điểm gì đó sai sai, không lẽ tên nhóc này phát hiện ra được gì rồi sao, theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì, vì bảo đảm an toàn, ông ta phải xóa sạch mọi dấu vết, cứ coi như là thám tử lợi hại nhất cũng đừng nghĩ tới chuyện tra ra được chút vấn đề nào từ chỗ ông ta.
“Ai mà biết được chứ.”
Kim Thượng Võ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, rốt cuộc ông có đi hay không, ông phải nhớ kỹ, cơ hội khó có được, lúc này mà bỏ lỡ thì không lấy lại được đâu.”
“Tôi hiểu ý của ông, nhưng hiện giờ tần suất hoạt động của yêu quái ở thành phố Diên Hải đã đạt tới top mười, hiện giờ người muốn để ông rời đi, ông khẳng định cho rằng có một bí mật không thể để cho ai biết, nhưng tôi chỉ không muốn ông chết thôi.”
Lời nói thật chân thành.
Nhìn không ra có vấn đề gì cả.
“Sao tôi thấy những lời ông nói có chút chói tai nhỉ, tôi là ai? Thực lực của tôi là gì? Ông nói tôi sẽ chết ở chỗ này, ông có thể ra ngoài thăm hỏi xem địa vị của tôi ở thành phố Diên Hải này, tôi chính là vị thần hành tẩu tại thế gian này, yêu quái trông thấy tôi liền tránh xa ba thước.”
Người đàn ông một mắt không thích giả vờ, nhưng có người cứ một mực bắt ông ta phải giả vờ nên ông ta không thể không làm theo.
Kim Thượng Võ lắc đầu cười khổ, ông biết ông ta sẽ nói như vậy.
“Được, tôi tôn trọng quyết định của ông, nhưng hy vọng ông có thể tự bảo vệ mình, nếu thiếu ông thì đây là một tổn thất rất lớn đối với chúng tôi đấy.”
“Vậy tôi đi trước, không để ông phải khó xử nữa.”
Anh vẫy vẫy tay, không nói gì thêm, chỉ là bộ dạng này trông như sa sút tinh thần vậy.
“Này!” Người đàn ông một mắt vang lên.
Kim Thượng Võ xoay người lại cười: “Chuyện gì thế?”
Tóm lại cũng không buông bỏ được cái tình bạn này, chẳng sợ đã xảy ra một vài chuyện không hay thì cũng không thể ngăn cản được tình bạn của bọn họ.
Nói đi.
Tôi sẽ ở lại.
Chỉ cần ông nói, tôi nguyện ý cho ông cơ hội mời tôi ăn cơm.
Người đàn ông một mắt nói: “Buổi sáng ông không đánh răng, nhớ kỹ sau khi tìm nhà khách nào đó mà đánh răng đi, nếu không sẽ bị thối miệng đó.”
Kim Thượng Võ không nói tới câu thứ hai, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng người đàn ông một mắt cười lạnh.
“Chờ mong cái gì cơ chứ, còn tưởng tôi sẽ mời ông lại ăn cơm sao, nằm mơ đi.”
Làm người không thể chỉ có một mắt, nhưng quả thật rất là bá đạo.
Sau đó, anh ta suy nghĩ một chuyện.
Tình hình của hai bệnh nhân tâm thần kia rốt cuộc là sao nhỉ.
Vì sao ông Trương châm cứu cho Kim Thượng Võ lại không có tác dụng, mà còn nói là thành công thật rồi?
Thật khó hiểu.
Sau hai lần chịu thiệt thòi, ông ta thầm nhủ với mình rằng tuyệt đối không thể tiếp tục bị hại nữa, nhưng hiện thực rất tàn khốc, sự tò mò vĩnh viễn đều sẽ làm chết người.
Mà sự tò mò của ông ta lại lặng lẽ nổi lên rồi.
Lắc đầu, cố gắng ném sự tò mò ra sau đầu, không bao lâu sau lại lặng lẽ lộ ra, thật là một chuyện khiến người ta phải đau đầu mà.
“Ảnh!”
Một bóng người xuất hiện tại văn phòng không người.
“Tiếp tục theo dõi bọn họ cho tôi, bất cứ chuyện gì xảy ra thì thông báo cho tôi biết.”
Ảnh lẳng lặng biến mất trong văn phòng.
“Năng lực thú vị thật đấy.”
Mặc dù người đàn ông một mắt thường xuyên nhìn thấy nhưng vẫn rất hâm mộ, loại năng lực có thể di chuyển không để lại dấu vết, nếu có một ý tưởng, chẳng hạn như xuất hiện trong phòng tắm nữ, được nhìn thấy những “dãy núi” trùng điệp kia khẳng định rất tuyệt đấy.
Khu trò chơi.
Ông chủ tươi cười bưng đồ uống đi tới, hèn mọn đặt ở bên cạnh: “Mấy ông chủ, đồ uống của mọi người đây, có bất cứ yêu cầu nào cứ tùy ý sai bảo, mặc kệ là loại chuyện gì thì tôi đều có thể giải quyết.”
“Tránh ra.” Tiểu Bảo không kiên nhẫn nói.
“Được được.”
Ông chủ không hề tức giận, có thể nói được một hai câu với mấy người giàu tới mức coi tiền như cỏ rác như này đã là vinh hạnh trong cuộc đời ông rồi.
Phẫn nộ?
Đó là chuyện không hề tồn tại.
Trở lại quầy bar tiếp tục đếm tiền, ông ta cân nhắc, thật ra có thể sửa lại tên của khu trò chơi, tỷ như lấy tên của người giàu, phòng chơi tư nhân, nhất định sẽ khiến cho đám người giàu vui vẻ nhỉ.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, số tiền ông ta kiếm được có khi người khác làm một năm cũng không bằng được đi.
“Mấy người đi đâu chơi cả rồi.”
Tiểu Bảo dò hỏi, sau đó bắt đầu điều khiển nhân vật trong game, không xuất chiêu, không cử động, cứ để cho bị đánh, đừng hỏi vì cái gì, hỏi cũng sẽ không nói cho cậu đâu.
Lâm Phàm kích động ấn ấn phím, ấn ngày càng mạnh.
“Không có đi chơi đâu cả, đi làm thôi.”
Tiền Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Lâm Phàm: “Anh còn phải đi làm sao.”
“Đúng vậy, nhàn nhã lắm đấy, tôi và ông Trương còn có gà mái, mỗi ngày đi dạo trên phố, nhưng cũng không có việc để làm cả.” Lâm Phàm nói.
KO!
Lâm Phàm mỉm cười, quả nhiên vẫn là rất lợi hại, kỹ thuật còn lợi hại hơn nhiều so với trước kia.
“Ông Trương, ông chơi chứ?”
Ông Trương xoa xoa tay muốn thử: “Được chứ.”