Chương 199: Thật là một màn cảm động lòng người
Ánh mắt miệt thị đối với yêu quái gà trống kia giống như một loại khiêu chiến, nhưng thân là một yêu quái ưu tú nội ứng, nó biết không nên làm ra bất cứ chuyện gì có tính tranh cãi, điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Nó rời khỏi phòng tắm rồi nhảy lên ghế sô pha, lẳng lặng ngồi xổm chờ đợi.
Tự cao tự đại sẽ khiến mày đi về phía vực sâu địa ngục.
May mắn lúc trước nó không bị lôi kéo vào trong trận doanh, nếu không thì với tính cách của nó, nhất định sẽ đem lại sự hủy diệt cho tổ chức.
Thân là yêu quái anh hùng, không cần phải đáng yêu, cũng không cần có khả năng dỗ dành loài người, điều cần thiết chính là có thể để cho kẻ địch nhìn thấy giá trị trên người mình.
Tao đẻ trứng, còn mày làm được gì?
Cũng chỉ biết liếm sao?
Đây là lời tự bạch của yêu quái gà trống.
Yêu quái mèo hưởng thụ sự hầu hạ của loài người, loài người dùng khăn lông lau chùi cơ thể của nó, tắm rửa cho nó, bây giờ rất sạch sẽ, bộ lông phát ra ánh sáng.
Liếc yêu quái gà trống một cái, rõ ràng là một con mèo, ánh mắt lại lộ ra tính người.
Ánh mắt khiêu khích, nói đi, có gì không phục.
Nhìn xem mày bây giờ, lẻ loi một mình đứng ở đó, còn ngẩng đầu gà, mày có biện pháp gì, loài người ngu xuẩn rất hay quên, có mới nới cũ là bản tính của con người, mày đã bị vứt bỏ, mà bây giờ tao mới được chào đón nhất.
Nếu như mày thân là yêu quái, nếu còn tự biết thân biết phận, thì nên chán nản rời đi, không nên quấy rầy con người, cứ như thế biến mất ở trong phòng, cùng là yêu quái với nhau, tao vẫn có thể coi trọng mày một chút.
Yêu quái mèo là kẻ theo chủ nghĩa ảo tưởng sức mạnh.
Thích hoang tưởng.
Nó gợi cảm quyến rũ liếm móng vuốt, hừ, không phải liếm bộ lông, mà là tỏa ra kiểu khí chất làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Yêu quái gà trống yên lặng nhìn đối phương, không có bất kỳ cử động tĩnh nào, cũng không hề dao động, từ nay về sau nó đã hiểu rõ, nằm vùng không phải là bất kỳ yêu quái nào cũng có thể làm, cần phải có tinh thần dâng hiến, càng phải biết khiêm tốn nữa, ẩn giấu mình, thể hiện giá trị bản thân, đây mới là chân lý của một người nằm vùng có thể sống lâu.
Còn yêu quái mèo, chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
“Có thể trị.” Lâm Phàm nói.
Ý kiến của anh với ông Trương giống nhau, thấy mèo mù một con mắt, anh cảm giác rất khó chịu, nếu như ông Trương có thể giúp đỡ con mèo, chính là chuyện khiến người ta vui mừng nhất.
Ông Trương lấy hộp kim châm bảo bối ra, mở ra đặt lên giường, sau đó cầm một cây kim bạc lên, vẻ mặt chăm chú nói: “Tôi sẽ nghiêm túc chữa mắt cho mèo.”
“Nói cho anh biết một bí mật nhỏ, nửa bước công pháp vận hành vũ trụ của tôi cuối cùng cũng lỗi thời rồi, bây giờ chính là công pháp vận hành vũ trụ, vốn tính trị cho cậu đầu tiên, nhưng bây giờ chỉ có thể trị cho mèo trước thôi.”
“Cậu không giận chứ.”
Lâm Phàm cười nói: “Không đâu.”
Ông Trương là một người rất có thiên phú, rất thích học tập, trình độ châm cứu của ông ta không phải là khả năng mà người khác có thể tưởng tượng được, cậu có thể nghi ngờ ông ta lỡ tay, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trình độ châm cứu của ông ấy.
Yêu quái mèo phát hiện trong tay đối phương cầm kim bạc, trong lòng rất căng thẳng, tình huống gì đây, con người cầm kim châm muốn làm gì ta thế?
Chẳng lẽ gặp phải k thích ngược đãi?
Ha ha!
Rất buồn cười, yêu quái có thể chịu đựng bất kỳ hành hạ nào không phải con người, nhưng tôn nghiêm của yêu không cho phép con người làm bừa trên cơ thể nó, chỉ là để đuổi được yêu quái gà trống đi, thế thì khoan nhượng một lần vậy.
Ông Trương vuốt ve cơ thể con mèo, tìm kiếm chỗ khác thường trên đó, ví dụ như chỗ nào có vấn đề thì châm ở đấy, người thành công nắm bắt được công pháp vận hành vũ trụ như ông Trương, đã sớm có thể đạt được, cảnh giới nhắm mắt đâm bừa.
Nhưng con mèo đáng yêu như thế.
Ông ta sẽ không tùy tiện châm kim, phải một trăm phần trăm điều trị, con mèo đáng yêu như vậy, ông ta thật lòng thích, không muốn nó có bất kỳ chuyện gì.
Một kim đâm xuống!
Yêu quái mèo vẫn chưa có bất kỳ cảm giác gì, chỉ là hơi ngứa mà thôi, sức sống của yêu quái rất mạnh, tuyệt đối không phải loài người chỉ dựa vào kim châm mà có thể làm được.
“Meo meo.”
Mèo cố gắng lấy lòng loài người, như đang biểu hiện rằng, ta bị ngươi đâm châm, một chút đau đớn cũng không có, thậm chí còn rất thoải mái, ngươi thật giỏi.
Lâm Phàm chỉ vào một chỗ nói: “Tôi cảm giác chỗ này hơi có vấn đề, ông thấy sao?”
“Nói có lý.” Ông Trương suy nghĩ chốc lát, một châm đâm xuống, tán thành ý kiến của Lâm Phàm, đúng là có vấn đề.
“Meo meo.”
Yêu quái mèo luôn không biết cái gì sẽ đợi nó nhưng nó vẫn ra sức tỏ vẻ đáng yêu.
Ông Trương khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo, yêu thích không buông tay nói: “Kêu nghe hay quá, lại thật là đáng yêu, trái tim của tôi cũng bị sự đáng yêu của nó làm tan chảy rồi.”
Lâm Phàm nói: “Đúng là rất đáng yêu.”
Lúc nói câu này, anh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con mèo, thích là thích, nhưng hơn hết là...nước miếng tiết ra hơi nhiều.
…
Châm thứ tám!
Châm thứ chín!
Nói thật.
Yêu quái mèo nhìn hơi không hiểu, châm rồi châm, hành hạ rồi lại hành hạ, bây giờ đâm hơi nhiều thì phải, muốn đâm tới khi nào đây, mặc dù bản yêu quái cố hết sức lấy lòng các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải biết một vừa hai phải, không thể quá đáng như thế.
Yêu quái gà trống chưa bao giờ cảm giác địa vị của mình bị lay động.
Nó biết rõ năng lực của mình.
Đó chính là đẻ trứng.