Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 198: Lời tự bạch của yêu quái gà trống (4)

Chương 198: Lời tự bạch của yêu quái gà trống (4)
“Meo!”
Yêu quái mèo giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương, nhanh như chớp liền cách cô ta một khoảng cách lớn, nó khó có thể chấp nhận được, loài người tàn nhẫn như vậy sao?
Nó thấp giọng gào lên, móng vuốt bén nhọn ở chân trước cắm sâu trên mặt đất, như muốn giết chết con người trước mặt kia.
Như đang muốn nói cho đối phương biết.
Yêu quái mèo không tha cho sự nhục nhã này.
Mà lúc nó đang chuẩn bị động thủ liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Yêu quái?
Có đồng loại tới.
Hiện tại vào thời điểm này sao có thể có yêu quái xuất hiện, lại còn xuất hiện bên cạnh con người, theo lý thuyết thì hẳn là sẽ phải trốn ở trong chỗ tối hoặc trà trộn ở trong đám đông chứ.
Bỏ đi.
Bỏ qua cho con người ngu xuẩn này.
Yêu quái mèo trong nháy mắt liền biến vào trong bóng đêm.
Người phụ nữ trẻ thấy con mèo đã chạy trốn, tức giận mắng vài tiếng, loạng choạng rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Phàm và ông Trương, còn cố ý chỉ vào bọn họ nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, muốn làm gì tôi à, tới đi, tôi lại sợ các người quá cơ.”
Mắng xong lại loạng choạng rời đi.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau đầy sợ hãi, hiện giờ nhiều người đầu óc có bệnh ghê, bọn họ chỉ ngoan ngoãn đi về nhà thôi lại không nghĩ tới gặp phải một người nguy hiểm như vậy trên đường.
“Lâm Phàm, tôi sợ.” Ông Trương nắm lấy góc áo anh nói.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi rồi.” Lâm Phàm an ủi.
Nếu gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ để ông Trương chạy trước.
Yêu quái gà trống nhìn hai con người này.
Mẹ nó!
Đúng là chó quá mà.
Người đáng sợ nhất chính là các người, thế mà còn nói sợ người khác.
Nó cảm thấy xung quanh có hơi thở của yêu quái, hả, có đồng loại trốn ở đây sao?
Hy vọng đừng có ra đây.
Con heo quỷ vương không phải đối thủ, đừng ra nếu không muốn chết.
Đây là lời khuyên cuối cùng của yêu quái anh hùng tôi đây cho anh đó.
“( >^ω^< ) Meo!”
Nói cái gì thì tới ngay cái đó.
Một con mèo giữa đường giả bộ sợ hãi, cả người bẩn thỉu, lại còn bị chột một mắt, bộ dạng trông thật đáng thương, chỉ là hơi xấu mà thôi.
Bộ dạng này của nó trừ khi gặp được người có đầu óc có vấn đề, nếu không sẽ chẳng ai nhận nuôi nó cả.
Yêu quái gà trống sợ tới ngây người, đồng loại ngu xuẩn kia mau trốn đi, vì sao phải tự đi ra chứ, mày có biết bọn họ là ai không?
Bọn họ còn dám ăn thịt cả heo quỷ vương.
Cái thân thể nhỏ bé kia của mày có thể chống đỡ được bao lâu?
Nó muốn nhắc nhở đồng loại.
Nhìn bộ dạng này của đồng loại xem ra là muốn tìm người nhận nuôi, tiếp tục nhìn xem, có thể xoay chuyển, nếu nó thật sự được hai người này coi trọng thì lại có thêm một người đồng đội nữa.
Danh hiệu anh hùng yêu quái cũng không phải thứ nó có thể nhận lấy một mình được.
Nó nguyện ý chia sẻ với kẻ khác vinh quang tối cao này.
Bởi vì……
Tôi không cô đơn.
“Lâm Phàm, con mèo này thật đáng yêu.”
Ông Trương nhìn thấy con mèo liền vội chạy tới ôm con mèo vào trong ngực, vuốt ve bộ lông mềm mại, yêu thích không nỡ buông tay.
Trái tim của lão già ông đây muốn tan chảy.
Yêu quái mèo liếc mắt nhìn gà trống, gà trống yên lặng gật đầu, nhưng yêu quái mèo cũng không thèm cho nó mặt mũi, mà khinh thường quay đầu đi, tùy ý để ông Trương vuốt ve nó.
“Hửm?”
Yêu quái gà trống cảm giác không ổn, vốn tưởng rằng kéo thêm một người tới giúp đỡ, hiện tại xem ra, rất có khả năng là tới tranh đoạt địa vị, hừ, muốn đem mày theo trở thành anh hùng yêu quái, một khi đã như vậy, vậy không nói cho mày nữa.
Đánh mất cơ hội trở thành anh hùng yêu quái, vậy ngươi hãy hối hận đi.
Lâm Phàm nói: “Con mèo này trông thật khổ, nó bị mù kìa.”
Ông Trương xem cẩn thận, trông thấy con mèo bị mù một mắt, đau lòng nói: “Mèo con đáng yêu như vậy sao lại bị mù chứ.”
“Không được, tôi nhất định phải chữa khỏi nó.”
Lâm Phàm vỗ bả vai ông Trương nói: “Tôi tin ông, nhưng nơi này xem ra không phù hợp, không bằng chúng ta đi về, tắm rửa sạch sẽ cho nó trước rồi chữa mắt cho nó đi.”
“Được.”
Vốn dĩ là một tổ hợp hai người một gà, nửa đường lại có thêm một con yêu quái mèo.
Yêu quái gà trống mấy lần bắt chuyện với đồng loại.
Nhưng chỉ nhận được cái ngó lơ.
“Đáng chết.”
Yêu quái gà trống rất phẫn nộ, nó muốn nói cho tên đồng loại kia biết mày cần phải thể hiện giá trị của mày trước hai con người trước mặt đây, nếu mày chỉ biết giả đáng yêu thôi thì mày chết chắc.
Yêu quái mèo thường thường chú ý tới gà trống.
Đều là yêu quái, nhưng là quan hệ cạnh tranh.
Nó nghĩ rốt cuộc nên làm gì để chỉnh đốn lại yêu quái gà trống kia, hoặc là để nó rời khỏi con người, nếu không hai yêu quái sống với nhau thật sự là quá nguy hiểm.
Trong ký túc xá.
Trong phòng tắm, vòi hoa sen phun nước ấm, yêu quái mèo hưởng thụ đôi tay của con người rửa sạch bộ lông của nó, loại cảm giác này thật sự là quá thoải mái.
Yêu quái gà trống cao ngạo đứng ở cửa phòng tắm, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của yêu quái mèo.
Không biết vì sao, tâm tình không tốt lắm.
Giống như phải chia sẻ tình yêu của mình cho người khác vậy.
Tuy rằng nó là yêu quái, nhưng cũng có trái tim, có trái tim nghĩa là đại biểu muốn được yêu thương.
Yêu quái mèo nhìn về phía yêu quái gà trống, trong chớp mắt, có sự miệt thị, kế đó khẽ liếm lòng bàn tay của ông Trương.
“Hì hì, nó liếm tôi này, nhột quá đi.”
Suy nghĩ của yêu quái mèo quá rõ, thấy rõ chưa, yêu quái gà trống ngu xuẩn kia, nơi này đã không có chỗ cho mày sống nữa, nếu như mày muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của yêu quái thì hãy cút khỏi nơi này cho tao đi.
Hai con người này đã là của tao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất