Chương 201: Anh làm cho tôi thật không còn mặt mũi gì nữa
Lúc này.
Ông Trương đau lòng khóc, cổ họng cũng khàn rồi.
Lâm Phàm cầm sữa đậu nành lại: “Uống chút Sprite ông thích nhất đi.”
Ông Trương sụt sịt mũi, lau nước mắt, trong lòng rất khó chịu, sau đó uống Sprite, trước mắt sáng ngời: “Sprite lúc nào cũng ngon.”
“Ngon là được rồi, lần này không phải lỗi của ông, sai sót không đáng sợ như thế, lần sau thành công là được rồi.” Lâm Phàm nói.
Thấy ông Trương buồn bã như vậy, trong lòng anh cũng rất khó chịu, làm sao loại chuyện này có thể xảy ra với ông Trương chứ, chuyện này không thể được.
“Ừ, nhờ có cậu an ủi mà trong lòng tôi thoải mái rất nhiều, tôi cũng tin tưởng mình sẽ thành công, chúng ta đem nó đi chôn đi.”
Ông Trương có tấm lòng lương thiện, uống nước sprite ưa thích nhất, cũng không quên phải đưa con mèo đi chôn cất.
Nhân từ như vậy, có bao nhiêu người có thể có được.
Dắt yêu quái gà trống đi ra bên ngoài.
Chỗ bồn hoa ở phía ngoài bộ phận đặc biệt.
Lâm Phàm và ông Trương đào ra một cái hố, nhẹ nhàng đặt thi thể con mèo xuống hố, lấp đất, nhẹ giọng nói: “Con mèo đáng yêu, yên tâm đi đi, chúng ta sẽ luôn nhớ đến ngươi, mặc dù thời gian ngươi sống chung với chúng ta không dài, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không quên ngươi.”
Lời từ biệt sau cùng luôn xúc động như thế.
Yêu quái gà trống chảy nước mắt.
Thật là một màn cảm động lòng người, loài người các ngươi vừa nguy hiểm mà lại ngu xuẩn.
Kiếp sống nằm vùng của ta tràn ngập những điều bí ẩn.
Đối với hai bệnh nhân tâm thần mà nói.
Thế giới của họ đầy rẫy những nỗi buồn và cũng nhiều niềm vui, nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc, còn nỗi buồn có chăng chỉ trong khoảnh khắc, rồi lại tan biến.
Ding ding!
Lưu Ảnh đến muộn rồi, anh ta mưu sinh rất vất vả, bạn gái anh không chỉ muốn anh vùi đầu vào làm việc mà còn rất nhiều chiêu trò này nọ.
Anh ta sắp ngã gục đến nơi rồi, tôi còn nghĩ rằng anh ta đang đóng một vở kịch nữa cơ.
Lại còn đầy rẫy những mánh khóe nữa chứ?
Thật là giống như một viên đạn bắn hạ một con rồng vậy.
Lâm Phàm mở cửa, không một chút chần chừ liền nói: “Hôm nay không được rồi, tâm trạng ông Trương không tốt, mai hãy đến đi.”
“Hả?”
Lưu Ảnh hụt hẫng, làm sao tâm trạng mà lại không tốt chứ, anh ta rất mong ngày mai đến rạo rực cả lên, đó là điều mà anh ta mong chờ nhất, nếu bây giờ mà phải quay về, vậy thì tình hình này nguy hiểm rồi.
Hành vi dùng các chiêu trò thủ đoạn, thứ lỗi cho anh ta, anh thực sự không thể làm được.
Rầm!
Tiếng đóng cửa vọng lại.
Lưu Ảnh gãi đầu, không muốn chấp nhận sự thật này. Anh ta rất mong chờ việc điều trị tối nay vì hiệu quả của phương pháp trị liệu thật là hiếm hoi và nếu gặp được một người có phương pháp trị liệu này thì thật là may mắn.
Nhưng mà bây giờ.
Lại để bị lỡ rồi.
Nghĩ đến tình cảnh mình phải đối mặt khi quay về, anh ta có chút lo sợ.
Anh ta suy nghĩ, hay là tìm một quán Internet để qua đêm nhỉ.
Khách sạn thì đắt quá.
Hơn nữa lại quá nguy hiểm, ngộ nhỡ bị bắt được thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Lúc sáng sớm.
Tại ao hoa dưới lầu.
Yêu quái gà trống đang bới đất, lặng lẽ nhìn yêu quái mèo đã chết, bất chợt sau đó nó há miệng nuốt chửng xác yêu quái mèo vào miệng.
Nó nấc lên một tiếng và cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
“Tao thật lòng không muốn ăn mày đâu, nhưng phận cùng là yêu quái, tao không đành lòng nhìn thấy thân thể mày bị ném đi để làm phân bón cho hoa cỏ.”
“Đừng trả thù tao nhé, hãy để tao và mày hòa làm một, cùng hưởng chiến thắng cuối cùng, đó là vinh quang của yêu quái.”
Ăn thì đã ăn rồi, lại còn lí do lí trấu.
Thật là một con yêu quái gà trống mặt dày mà.
Yêu quái mèo: Tao thực sự cảm ơn mày quá đi.
Ngày hai mươi tư tháng ba.
Còn cách ngày một tháng tư không xa nữa.
“Á!”
“Đồng hồ đeo tay của tôi bị trộm mất rồi.”
Ông Trương kêu lên thất thanh, dọa yêu quái gà trống sợ đến nỗi đẻ rơi hai quả trứng.
“Chuyện gì thế?” Lâm Phàm vội vã hỏi.
Ông Trương khoát tay áo nói: “Cậu xem, cái đồng hồ trị giá mấy triệu tệ của tôi lại bị người ta trộm mất rồi, rốt cuộc là ai cơ chứ, tôi đã rất vất vả lắm mới mua được nó về, có nói rằng sẽ mua cho cậu một chiếc, mà cứ theo tình hình như thế này, tôi lấy đâu ra mà mua cho cậu được chứ.”
Hức hức!
Lâm Phàm ôm ông Trương an ủi: “Đừng vội, tôi sẽ giúp ông tìm, nhất định chỉ nằm đâu đó ở trong nhà thôi, chỉ là ông không chú ý tới đó.”
“Ừ.” Ông Trương vô cùng lo lắng, ông ấy rất thích chiếc đồng hồ lại bị mất đó, vì thế trong lòng rất bồn chồn.
Yêu quái gà trống không thể hiểu được hành động của ông Trương, ông đừng có mà đánh rắm, thực chất ông làm gì có đồng hồ.
Nếu có cũng chỉ là vẽ lên tay mà thôi.
Còn ở đó mà tưởng bở là đồng hồ thật nữa chứ.
“Ông Trương, tôi tìm thấy rồi này.” Lâm Phàm kêu lên.
Yêu quái gà trống ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm.
Làm sao có thể như vậy chứ.
Ông Trương mừng rỡ: “Ở đâu, ở đâu đấy?”
Lâm Phàm cười nói: “Ông hãy nhắm mắt lại, tôi sẽ đeo cho ông, nhưng khi tôi chưa nói, ông không được mở mắt ra đâu nhé, nếu không sẽ không có đồng hồ đâu.”
“Được.”
Ông Trương như một đứa trẻ nghe lời vậy, lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Phàm cầm một cây bút, quay lưng lại với ông Trương, cầm tay ông ấy, từ từ vẽ.
“Ngứa quá.” Ông Trương vừa cười vừa nói.
Lâm Phàm nói: “Đừng động đậy, không thì đồng hồ biến mất đấy.”
Nghe đến sẽ không có đồng hồ, ông liền nghe lời ngay tức thì, mặc dù vẫn còn ngứa ngáy lắm, nhưng cũng không dám cựa quậy nữa.
Yêu quái gà trống chỉ dám nhìn, không dám hỏi.
Dù cho có người hỏi, nó cũng giả vờ không biết, những gì xảy ra lúc này nó cũng không thể nghĩ ra được, hay nói cách khác là chuyện này ngoài sức tưởng tượng của nó rồi.
“Ông Trương, được rồi này, ông xem có phải đã tìm thấy rồi không.”
Mặc dù Lâm Phàm không có hoa tay trời phú,