Chương 202: Anh làm cho tôi thật không còn mặt mũi gì nữa (2)
Nhưng xem ra, kĩ thuật cũng không đến nỗi nào, vẽ một chiếc đồng hồ đeo tay cũng không có gì là khó khăn.
“Ôi! Thực là đã tìm thấy rồi.”
“Cậu đã tìm thấy ở đâu vậy, nhưng sao so với lúc trước chiếc đồng hồ lại có chút khác, trông đẹp hơn lúc trước.”
Ông Trương vui mừng khoa chân múa tay.
Niềm vui chỉ đơn giản như vậy thôi, không một chút phức tạp.
Lâm Phàm nhìn ông Trương vui vẻ trở lại, liền nhặt hai quả trứng dưới đất lên, luộc lên, cho mỗi người một quả ăn, và cũng đuổi yêu quái gà trống ra ngoài.
Công việc của họ rất đơn giản.
Đó là đi dạo trên phố, giúp đỡ càng nhiều người càng tốt, và chỉ mong những người cần giúp đỡ ngày một ít đi.
Trên phố.
Dòng người tấp nập, mọi người đều bận rộn với việc của mình, không ai nói chuyện với ai, đa số chỉ cắm mặt vào điện thoại.
Trên người bọn họ không mặc áo bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, vì vậy cũng không gây chú ý gì đến ai.
Nhưng trong tay lại dắt con gà trống, khiến số ít người trên phố tò mò, họ còn đã lén lút chụp ảnh.
Chủ đề cũng đã được nghĩ ra rồi.
[Chàng trai kỳ lạ ôm con gà trống xuất hiện ở khu vực trung tâm của thành phố]
“Á! Giúp tôi với, có người bắt cóc con tôi đi rồi.”
Một người phụ nữ trẻ ngã nhào trên đất, khóc lóc kêu la, cố gắng đứng dậy nhìn về phía xa kia, một chiếc xe máy đi với tốc độ rất nhanh, len vào giữa dòng xe cộ mà không hề dừng lại.
Mọi người xung quanh kinh hãi.
Giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ bắt cóc trẻ em, không được, nhất định phải dùng điện thoại chụp ảnh lại, đăng lên trang cá nhân, lên án những tên cặn bã bắt cóc trẻ em kia.
“Đừng lo, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Cô có hình của đứa trẻ không? Đưa hình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chia sẻ lên trang cá nhân tìm giúp cô.”
“Sợ thật! Manh động quá.”
Người phụ nữ trẻ bị đám người vây quanh, cô không thể thoát ra khỏi vòng vây đó, cô lo lắng và bắt đầu lầm rầm chửi, nước mắt lưng tròng.
“Cô có cần giúp gì không?” Lâm Phàm kéo con gà trống lại gần hỏi.
Đám người xung quanh chỉ trỏ, trách móc Lâm Phàm vô tình máu lạnh, con người ta bị bắt cóc đi rồi còn hỏi người ta có cần giúp không, có muốn giúp thì đuổi theo kẻ bắt cóc đi.
Nghĩ thôi cũng không đuổi kịp được rồi.
Người ta ngồi trên xe máy, đường thì không có một chướng ngại vật nào, dùng hết sức mình đuổi theo thì còn may ra.
Người phụ nữ trẻ chỉ về phía xa và nói: “Con tôi bị bắt đi rồi, tôi muốn con tôi.”
Lâm Phàm nhìn phía xa kia, vẫn rõ mồn một đuôi chiếc xe máy và thấp thoáng bóng dáng đứa trẻ.
Anh kéo dây của con gà mái đưa cho ông Trương.
“Đợi tôi quay lại.”
Lúc này.
Đôi mắt Lâm Phàm thay đổi, chân anh ta giẫm trên mặt đất, thân hơi nghiêng về phía trước, một tiếng nổ vang lên, mặt đất cuộn đầy khói bụi và anh vụt biến mất trước mặt mọi người.
Tốc độ cực nhanh.
Như một tia chớp vậy.
“Đệch!”
“Khiếp!”
“Tốc độ này nhanh quá rồi đấy.”
Đám đông há hốc mồm vì kinh ngạc, ngẩn người ra, như thể vừa thấy ma, người phụ nữ trẻ ngừng khóc, trông về phía xa.
Ông Trương nói: “Cậu ấy rất giỏi, nhất định sẽ tìm lại được con cho cô.”
Đám đông nhìn ông Trương, khiến ông sợ hãi đứng lùi lại, vì không có Lâm Phàm ở bên, ông cảm thấy sợ sệt những người xung quanh.
Loại xe nào mà lại có thể đi lại khủng khiếp trên đường như thế nhỉ.
Nhìn kỹ một chút.
Ngũ Lăng!
Trên xe máy có hai người lớn, một đứa nhỏ, đứa bé vùng vẫy nhưng không chống cự lại được khi ở trong tay người lớn.
“Lái xe nhanh lên, rời khỏi thành phố Diên Hải.”
“Đã lái rất nhanh rồi đấy.”
Trên đường rất nhiều tài xế đang chửi rủa vì tốc độ quá nhanh của chúng, chúng lái như điên, như thể muốn đi đầu thai vậy.
Ngay sau đó.
Tên lái xe như bật dậy khỏi ghế ngồi, chúng nhìn thấy có người đang chạy theo và đang cười với chúng, nụ cười rùng rợn và làm chúng thấy rùng mình sợ hãi.
Cơ thể chúng thấy ớn lạnh, và dần trở nên thật tồi tệ.
Mặt trời vẫn chói chang, nhưng chúng không hiểu tại sao nụ cười ấy lại khiến chúng thấy ớn lạnh như thế, nhưng chúng không hề biết nụ cười đó khiến đứa trẻ thơ cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời vậy.
“Cốc cốc!”
Tên ngồi phía sau ôm đứa trẻ, không kìm được liền nói: “Mày lái xe thì lái cẩn thận đi, sao gõ vào mũ bảo hiểm của tao?”
“Tao không hề gõ vào mũ bảo hiểm của mày.” Tên lái xe nói.
“ Vậy thì…Mẹ kiếp!”
Một tiếng kêu thất thanh.
Tên ngồi sau đội mũ bảo hiểm khi nhìn thấy Lâm Phàm, hắn kinh hãi đến nỗi không nói nên lời, hắn từ từ cúi xuống, nhìn hai chân Lâm Phàm như bánh xe lửa, như biến thành hư ảnh, và không thể nhìn thấy chân anh ta trông như thế nào nữa.
Lâm Phàm chạy đến, quay đầu lại cười nói: “Các anh cướp con người khác làm gì?”
Tên lái xe thì không rời mắt nhìn đường, kỹ thuật lái xe điêu luyện vượt qua từng chiếc xe một và gần như xuyên qua tất cả mọi kẽ hở trên đường.
Nghe tiếng vọng bên tai, hắn cũng không dừng lại mà nói:
“Mày có biết đứa bé quan trọng như thế nào không, nó với bọn tao mà nói, nhưng mà…ai đang nói đấy.”
Tên lái xe thấy có gì đó không ổn.
Hắn nghiêng đầu quan sát.
Hắn thấy khuôn mặt Lâm Phàm, không cần dùng bất kì công cụ nào, anh ta vẫn bắt kịp tốc độ của chúng, chết tiệt.
Lâm Phàm cười nói: “Các anh có thể đừng cướp đồ của người khác được không? Hành động như vậy rất xấu đấy.”
Anh ta không dám kích động chúng.
Trong mắt của anh ta thì chỉ có đầu óc không tốt mới đi giật đồ người khác, giống như ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, rất nhiều người nói bọn họ là bệnh nhân tâm thần nhưng anh ta không nghĩ như thế, những người nói những lời đó họ đâu có sống chung với đám anh ta bao giờ đâu chứ.