Chương 205: Vì vừa rồi ở đội chiến đấu
“Sau khi Châu Du Giai sinh ra, ông ấy đã đột tử trong phòng thí nghiệm. Theo suy đoán của tôi, có thể là gen biến đổi đã được di truyền lại cho con của ông ta và gen trong cơ thể ông ta đã biến mất trước khi đột ngột qua đời.”
“Hai kẻ bắt cóc kia có thể là người cũng có thể là sinh vật biến đổi gen, mà chúng biết được việc này nhất định là có người tiết lộ nên chúng đã muốn đưa Châu Du Giai đi nghiên cứu.”
“Vì vậy, tôi đề nghị đưa Châu Du Giai đi kiểm tra tổng thể, đồng thời bảo vệ sự an nguy của cô bé.”
Người đàn ông một mắt nghiêm nghị: “Được rồi, chuyện này cô xử lý đi, nhưng một sự việc nhỏ như thế này mà có thể điều tra ra nhiều vấn đề như vậy, cô thật quá lợi hại.”
Thực lòng bái phục.
Kim Hòa Lị nói: “Trong bất kỳ bộ phận đặc biệt nào của thành phố, tổ phân tích gen yêu quái là bộ phận quan trọng nhất, nếu không có chỉ số IQ cao và sự nhẫn nại thì tuyệt đối không xứng đáng trở thành thành viên của đội. Ông vui lòng coi trọng việc này. Đây sẽ là đột phá quan trọng nhất của loài người trong việc nghiên cứu gen yêu quái.”
“Nếu ông để lũ người xấu xa có được cô bé và phân tích ra kết quả con người tương thích với thuật toán di truyền của gen yêu quái thì ông chính là một tội nhân.”
Người đàn ông một mắt nhìn Kim Hòa Lị.
Một cách thẳng thắn.
Ông ta cảm thấy sợ hãi đối phương.
Quả nhiên…
Phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất, đặc biệt là phụ nữ tài giỏi.
Báo cáo kết thúc.
Kim Hòa Lị xoay người và rời đi.
“Đúng là một con hổ cái.”
Người đàn ông một mắt thở dài, lặng lẽ châm điếu thuốc, ông ta thấy rất phiền muộn, phận làm lãnh đạo mà bị cấp dưới chà đạp, cảm giác như muốn khóc.
Ông ta hít hai hơi và dập thuốc.
Ông ta quyết định tự mình hành động, xem cô bé kia rốt cuộc có điều gì đặc biệt.
“Mẹ kiếp, chó phản chủ, đừng để tao tìm thấy mày, nếu không tao sẽ đánh nát mông mày ra.”
Ngày hai mươi lăm tháng ba.
Một ngày đẹp thường sẽ bình thường và tẻ nhạt như vậy..
Kim Hòa Lị là lãnh đạo cấp cao của các phòng ban đặc biệt ở thành phố Diêm Hải và kiểm soát các bộ phận quan trọng.
Cô ấy xinh đẹp và gợi cảm còn thân hình hoàn hảo, nhưng cho dù như vậy thì làm được gì chứ, cô ấy có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng không thể giải quyết được chuyện độc thân. Có rất nhiều người đàn ông thích Kim Hòa Lị và họ cảm thấy rằng họ có thể sẵn sàng giảm đi mười năm tuổi thọ để có được một lần hạnh phúc ở bên cô.
Nhưng tính cách và sự nóng nảy của Kim Hòa Lị thì không ai đủ khả năng chịu đựng được.
Gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt bình tĩnh khiến nhiều người e ngại khi đến gần, thậm chí có chuyện phải báo cáo cũng không dám thở vì sợ làm mất lòng với cô.
Hào quang quá mạnh rồi.
Đây là một con ngựa hoang rất khó thu phục, và chưa ai có thể thu phục được cô ấy.
Mỗi ngày cô đều lái xe sang trọng đi làm, chiếc xe màu đen giống hệt cô, luôn toát ra khí chất thanh cao.
“ Hai người kia đứng lại.”
Cô nhìn thấy Lâm Phàm và Lão Trương, cùng lúc đó còn có tà vật gà trống bị giữ lại bởi sợi dây.
Nhưng thực lực của bản thân không cao nên khó có thể nhìn ra nguyên hình yêu quái gà trống rốt cuộc là cái gì.
Hơn nữa, lý do cô gọi Lâm Phàm và Lão Trương không phải vì tà vật gà trống, mà là vì họ thuộc bộ phận đặc biệt nằm trong sự kiểm soát của cô. Cô đương nhiên biết người đàn ông một mắt đã mời hai thành viên mới này từ bên ngoài quay trở lại.
Chỉ là cô không biết họ từ đâu đến.
Tất cả thông tin đều nằm trong tay của người đàn ông một mắt, và không ai có thể kiểm tra nó ngoại trừ ông ta.
Lâm Phàm và Lão Trương nhìn nhau, có một số nghi ngờ, họ không quen biết cô nhưng cô từ phía bên kia đã đi về phía họ.
“Cô ấy là ai?”
“Tôi không biết.”
“Có lẽ cô ấy muốn kết bạn với chúng ta.”
“Ồ, vậy thì chúng ta phải thân thiện.”
Lâm Phàm nhìn cô cười, rồi đi tới trước mặt cô, không đợi cô nói gì mà đưa tay ra cười rạng rỡ:
“Xin chào.”
Kim Hòa Lị khẽ cau mày, cô ấy chưa bao giờ bắt tay đàn ông còn bên kia lại chủ động đưa tay ra, hành vi này của đối phương sẽ bị điểm trừ trong lòng cô.
“Các anh đến đây khi nào?”
Cô hỏi thẳng.
“Xin chào.” Lâm Phàm vẫn đưa tay.
“Xin chào.” Lão Trương mỉm cười.
Tình huống rất tế nhị, nhưng đối với người bệnh tâm thần là chuyện bình thường. Bạn bè bắt đầu từ việc bắt tay nhau, đã từng có câu, mối quan hệ nam nữ tiến triển vượt bậc như thế nào, đó phải là cuộn tròn trên tấm ra giường, vì nhiệt độ khi hai người chạm vào nhau sẽ đạt đến ranh giới hoàn hảo nhất.
Nhưng kết bạn bình thường như vậy thì không thể cùng cuộn tròn trên một tấm ra giường được.
Vì vậy, chỉ có bắt tay mới có thể truyền nhiệt độ cho nhau.
Kim Hòa Lị bắt gặp ánh mắt của Lâm Phàm, ánh mắt của cô ấy cũng giống như ánh mắt của thủ lĩnh nhìn thuộc hạ, có chút nghiêm.
Đôi mắt của Lâm Phàm đơn giản hơn, trong sáng, giản dị, thân thiện và ấm áp. Nhưng đối với người bình thường… Ánh mắt của anh ta phù hợp với nụ cười nhưng không phải là những gì anh nghĩ.
Kim Hòa Lị không nói gì chỉ nhìn đối phương, nhưng trong lòng không yên, cô cảm thấy ánh mắt và nụ cười của anh ta khiến cho mọi người cảm thấy thật lạnh lùng và đáng sợ.
Cô buộc phải giả vờ bình tĩnh.
Trong lúc vô tình nhìn sang chỗ khác thì cô thấy một người khỏa thân nằm ở kia, cô ngượng ngùng nhắm mắt và hai mắt nhìn nhau một cách không thoải mái.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Lâm Phàm và Lão Trương cảm thấy cô rất kỳ lạ, tại sao cô lại không bắt tay chứ?
Chẳng lẽ đến bắt tay cũng không biết nhỉ.
Nếu như vậy thì chắc chắn ở đây của cô ấy có vấn đề.
Ở đây chính là đầu óc của cô ấy.