Chương 204: Anh làm cho tôi thật không còn mặt mũi gì nữa (4)
Khi biết trong thành phố có người bắt cóc trẻ em, cảnh sát đã đứng lặng người, an ninh thành phố Diên Hải vốn rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện tương tự vì camera được lắp đặt khắp nơi.
Như tình huống bắt cóc trẻ em như này thật tình là muốn tìm đến cái chết rồi.
Ngoại ô.
Chiếc xe máy hiệu Ngũ Lăng vụt đến và dừng lại.
Tên lái xe chống chân xuống đất, cởi mũ bảo hiểm xuống: “Tất cả đều thuận lợi, đứa bé này...”
Khoảnh khắc hắn quay đầu nhìn lại, những gì muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, hắn không thể thốt nên lời, gặp quỷ…người rồi.
Rõ ràng vừa rồi còn ngồi sau.
Chớp mắt đã biến mất.
Xung quanh thật yên tĩnh, thậm chí không có cả một bóng ma, tình hình đột nhiên thay đổi, hắn ta chỉ muốn biết, rõ ràng vừa ngồi phía sau, còn không cho hắn làm gì, rút cuộc đã biến đi đâu rồi.
“Mày ở đâu?”
Hắn hét lớn.
Không ai trả lời.
“Mày ở đâu…”
Lại một tiếng hét lên.
Một lúc lâu sau.
“Tao ở đây.”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người đi đến, trông vẻ mặt rất xấu hổ.
Tên lái xe chưa kịp lên tiếng, tên thanh niên bị Lâm Phàm dạy bảo đã gầm lên: “Mày mù thật hay giả mù vậy, mày bỏ rơi tao, chạy xe một mạch không thèm nhìn lại đằng sau, mày bán đứng tao phải không?”
“Còn đứa bé kia đâu rồi?”
“Tao sẽ nói nhưng tại sao mày bỏ rơi tao.”
“Đứa trẻ đâu rồi?”
“Mẹ kiếp, tao hỏi lại tại sao mày bỏ rơi tao.”
Chúng thay nhau gầm lên trách móc nhau.
Lặp đi lặp lại, hai tên chất vấn lẫn nhau trong giận dữ.
Không khí trở nên nặng nề.
Không thể tránh khỏi một trận chiến lớn.
Bộ phận đặc biệt.
“Đây là vụ án bắt cóc trẻ em xảy ra trên địa bàn thành phố cách đây một giờ đồng hồ trước.”
Kim Hòa Lị chắc chắn là một người phụ nữ nhiều bộ vest chuyên nghiệp, vẫn cùng một tông màu, phong cách đó, váy ngang hông, giày cao gót, và nhất định là phải có rèn luyện cơ thể, chỉ số ba vòng của cô đều có sự tăng lên rõ ràng.
Đây là một yêu tinh, một yêu tinh có thể hút vàng.
Người đàn ông một mắt nói với cô: “Đây là chuyện mà cảnh sát nên giải quyết, cô cho tôi xem có tác dụng gì, tôi lại không phải người giải quyết vụ án.”
“Với khả năng phân tích của anh, tôi rất nghi ngờ rằng bộ phận đặc biệt của thành phố Diên Hải có thể tiếp tục hoạt động bình thường trong tay anh hay không.” Kim Hòa Lị nói, không mảy may có một chút cảm xúc nào trong đó, từng lời từng lời như chê bai, đúng kiểu không có chút cảm tình nào hết.
“Cô đừng nói như vậy, tôi dựa vào thực lực mà kiếm cơm đấy.”
Người đàn ông một mắt với lấy tài liệu, ông ta ghét cay ghét đắng những kiểu cấp dưới không phân biệt trên dưới như cô, với ông ta việc cấp dưới tôn trọng lãnh đạo là vô cùng quan trọng, ông ta nghĩ cô nói như vậy phải chăng là muốn thăng chức rồi phải không.
Ông ta xem qua tài liệu một cách cẩn thận.
Kim Hòa Lị im lặng chờ đợi, chờ ông ta đọc hết tài liệu mới từ tốn nói: “Việc này tôi cũng đã điều tra, bé gái tên Châu Du Giai, bố là Châu Nguyên Minh, là một nhà nghiên cứu của phòng nghiên cứu về gen yêu quái, nhưng chín năm trước Châu Nguyên Minh mắc chứng bệnh không thể chữa trị, sinh mệnh chỉ duy trì được ba tháng, lúc đó Châu Nguyên Minh đang nghiên cứu một đề tài về gen của yêu quái, đây cũng là nghiên cứu cá nhân của ông ta.”
“Khi đó, dự án bị dừng lại vì căn bệnh nan y, nhiều tháng sau đó, Châu Nguyên Minh quay lại làm việc, bệnh tình đã được chữa khỏi. Nhưng lúc đó vì không ai để ý, dự án bị Châu Nguyên Minh đích thân cho dừng lại, tất cả các dữ liệu đều đã bị xóa. Một ngày sau khi Châu Du Giai ra đời, Châu Nguyên Minh đột tử trong phòng thí nghiệm, lúc đó nguyên nhân tử vong được xác định là do suy tim.”
Người đàn ông một mắt trầm tư, vẻ mặt nghiêm túc, ông ta nói: “Nhà nghiên cứu khoa học đáng kính, ông ta đã cống hiến rất nhiều cho đất nước, cô hãy thu xếp cho hai mẹ con họ thật tốt, không được để các anh hùng đã cống hiến vì đất nước cảm thấy lạnh lẽo, cô độc, con cái họ phải được đi học, tôi sẽ lo hết. Cô xem xem tình hình nhà cửa của họ thế nào, nếu điều kiện không tốt thì tặng cho họ một căn hộ để đảm bảo họ có cuộc sống tốt, không phải lo lắng điều gì.”
Cô chưa bao giờ nghi ngờ năng lực hiểu biết của bản thân có vấn đề, mà do đối phương đã quá phí lời, nghe mà đau đầu.
Thực tế là như vậy, bản thân cũng tự hiểu.
Nhưng thực sự thì năng lực nghe hiểu của ông ta có vấn đề thật.
Kim Hòa Lị nhìn người đàn ông một mắt, sửa lại kính mắt, nói: “Tôi sẽ xin chỉ đạo của cấp trên và yêu cầu thay lãnh đạo.”
“Chỉ đùa thôi mà, sao phải nghiêm trọng như vậy, cô gái cũng phải nên hoạt bát một chút, cô xem cô mới hai mươi mấy tuổi mà đã cứng nhắc như vậy rồi, đàn ông họ không thích đâu.” Người đàn ông một mắt cười rồi nói.
Kim Hòa Lị rút điện thoại ra, cô trực tiếp chuẩn bị xin phép người chỉ đạo của lãnh đạo tổng bộ của bộ phận đặc biệt, xin xem xét thay đổi người lãnh đạo thành phố Diên Hải, nếu không thành phố sẽ gặp nguy mất.
Cô không thể chấp nhận người có chỉ số IQ thấp trở thành lãnh đạo của mình.
Người đàn ông một mắt nói: “Tôi đùa chút thôi, đừng nghiêm túc quá, cô nói xem cô đã phát hiện ra điều gì rồi.”
Kim Hòa Lị cất điện thoại đi, không gọi nữa, nhưng cũng không thể chịu nổi một người lãnh đạo như vậy.
“Theo phân tích của tôi, lúc đầu thí nghiệm của Châu Nguyên Minh chưa thành công, nhưng cũng đã có hiệu quả trị liệu. Bệnh tình của ông ta chỉ kéo dài được ba tháng nhưng ông ta đã kiên trì, nhất định chiến đấu đến chết, tự mình thử nghiệm thứ thuốc chưa qua thử nghiệm lâm sàng, cuối cùng ông ta đã thành công, nhưng lại để lại di chứng.”