Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 275: Yêu nghiệt to gan (2)

Chương 275: Yêu nghiệt to gan (2)
Sáng sớm ngày ba tháng tư!
Lâm Đạo Minh vô tình gặp được đại sư Vĩnh Tín ở phòng ăn, ông ta bưng điểm tâm, ngồi một bên nói: “Tối hôm qua đi đâu? Gọi ông ăn cùng một bữa, gọi điện thoại mà không thèm bắt máy.”
“Mệt quá, ngủ.” Đại sư Vĩnh Tín tỉnh rụi nói.
Ông ta sẽ không cho người khác biết chuyện mình đang làm bây giờ.
Người biết càng ít càng tốt. Chẳng may bọn họ mà biết thì nhất định sẽ cười nhạo ông ta. Hơn nữa còn rất khó nói không biết bọn họ có chủ động đi liếm chân Lâm Phàm cùng với mình hay không. Lỡ mà như vậy thì áp lực sẽ rất lớn.
“Thế à?” Lâm Đạo Minh lộ ra vẻ mặt “tôi mà tin ông thì tôi chính là thằng ngu”. Sau đó, nhỏ giọng nói: “Nói thật, mặc dù ông là cường giả Phật gia Cao viện, nhưng bất kể già trẻ thế nào thì suy cho cùng cũng có nhu cầu về mặt đó. Tôi có thể hiểu được ông, có điều, ông không thể để cho người khác biết thân phận của mình, nếu không sẽ gây ảnh hưởng lớn.”
Nếu như là trước đây, chắc chắn đại sư Vĩnh Tín không thèm nói hai lời, cứ thế mà tức giận đùng đùng với Lâm Đạo Minh.
Mà bây giờ, đại sư Vĩnh Tín thu dọn chén đĩa, cứ thế rời đi.
"Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề."
Lâm Đạo Minh nhìn bóng lưng đối phương rời đi, rơi vào trầm tư, rốt cuộc ông ta đang giấu diếm chuyện gì?
Tình huống giống như ngày hôm này, trong suy nghĩ của ông ta thì ắt hẳn không phải là chuyện đơn giản.
Trong nhà trọ.
Lâm Phàm cùng ông Trương trừng hai mắt đứng ở trước mặt tà vật Công Kê, biểu tình rất kinh ngạc.
"Quả thứ ba."
"Hôm nay nó làm sao thế?"
Hai quả trứng vào sáng sớm có thể bổ sung thể lực cho bọn họ. Chẳng qua không ngờ gà lại đẻ đến quả thứ ba.
Tà vật Công Kê chịu áp lực rất lớn.
Hai tên nhân loại ngu xuẩn đứng ở trước mặt nó, khiến cho nó chịu áp lực rất lớn, không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục. Nói bốn quả là bốn quả. Trong quá khứ đẻ được hai quả là để đánh lạc hướng địch. Bây giờ đẻ thêm hai quả thì chính là mạo hiểm để lộ bản lĩnh của mình.
Quả trứng gà cuối cùng rớt xuống đất.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai người đều lóe lên vẻ vui mừng.
“Mày giỏi quá.”
Lâm Phàm sờ đầu Công Kê, tán dương.
“Giỏi thật.” Ông Trương cũng làm như vậy.
Tà vật Công Kê ngoan ngoãn ngồi chồm hổm dưới đất, mặc cho hai tên nhân loại ngu xuẩn vuốt ve đầu gà của mình. Hai tên đáng chết! Nếu như không phải vì nghiệp lớn của tà vật thì các người có thể vuốt ve cái đầu anh hung tà vật của ta hay sao?
Nó nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài.
Bầu trời xanh biếc bên ngoài in hằn vào trong con mắt của nó. Nó giống như thấy được tương lai mình đội vương miện anh hùng, một đám tà vật khác hô to:
"Anh hùng tà vật Công Kê vạn tuế!"
"Anh hùng tà vật Công Kê sinh con cho anh!"
Vạn chúng chúc mục, tà vật Công Kê ta tất sẽ trở thành tà vật truyền kỳ.
Nó mới vừa ảo tưởng không lâu, thì dây thừng đeo trên cổ có lực truyền đến, kéo nó ra bên ngoài. Nó biết, thân là vật nuôi nằm vùng, nó lại phải đi theo hai tên nhân loại ngu xuẩn ra ngoài đi dạo.
Chỉ hy vọng đồng loại có thể phái tới cường giả đáng tin.
Chớ đừng có giống như tà vật Chương Lang lúc trước kia, chẳng được tích sự gì.
Mà nó cũng sẽ nằm vùng cho thật tốt, tranh thủ lấy được tin tức có thể cho thế giới loài người một đòn trí mạng.
Cửa Bộ phận đặc biệt.
Lâm Phàm cùng ông Trương đứng ở cửa chờ đợi đại sư Vĩnh Tín. Ngày hôm qua đã nói cùng nhau ra ngoài tuần tra, vào thành phố giúp đỡ người cần được giúp.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy đối phương xuất hiện.
"Tiếp tục chờ sao?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương nói: "Chúng ta chờ một chút đi."
Bọn họ ăn ý gật đầu một cái, tiếp tục đứng ở cửa chờ đợi.
Đại sư Vĩnh Tín núp ở trong bụi cỏ, thấy bóng dáng của bọn họ, ông ta gãi đầu, có chút nóng nảy. Tối hôm qua không phải đã nói là đợi ở bên ngoài hay sao? Các người đứng ở cửa thế không được!
Nếu như bị mấy người kia thấy, ắt sẽ đoán được suy tính của ông ta mất.
Không còn cách nào.
Ông ta chỉ có thể tiếp tục chờ ở nơi này.
Lúc này, đám người Hằng Kiến Thu và Độc Nhãn Nam vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, đi ra từ bên trong. Họ không bàn chuyện chính mà chỉ nói vài chuyện không đầu không đuôi, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười truyền tới.
Hằng Kiến Thu nghĩ về trụ sở báo cáo tình hình một chút. Thành phố Duyên Hải thành công chống đỡ được sự tấn công của tà vật, nhất là chuyện chém chết tà vật Chương Lang lại lộ ra điểm kì lạ. Không phải anh ta không tin Độc Nhãn Nam, mà là thực của tà vật Chương Lang vốn kinh khủng vô cùng.
Nói thật, với thực lực của năm người bọn họ đánh ngang tay với tà vật Chương Lang thì còn có thể. Để mà chém chết đối phương thì có chút miễn cưỡng. Hay là nói, không thể nào.
Độc Nhãn Nam thấy hai người Lâm Phàm đứng ở cửa, hơi có chút kinh ngạc. Hai người họ đứng ở cửa làm gì?
Hình như là đang đợi ai?
Kim Hòa Lị đẩy kính, tròng kính phản chiếu. Cô ta cũng chú ý tới hai bệnh nhân tâm thần đứng ở cửa.
Đột nhiên.
Một tiếng hét phẫn nộ truyền tới.
"Tà vật gan to bằng trời! Dám xuất hiện ở nơi này thật đúng là tự tìm cái chết!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất