Chương 276: Tà vật Công Kê trấn áp cường giả đứng đầu
Hằng Kiến Thu đã sớm cảm nhận được khí tức chung quanh có điểm không đúng. Anh ta quanh năm suốt tháng phải giao chiến với tà vật nên rất nhạy cảm với khí tức của chúng. Anh ta tìm một vòng, ánh mắt dừng lại trên người tà vật Công Kê đứng ở cửa.
Tà vật Công Kê đứng ở đó, nhất thời, cái mông gà có cảm giác rùng mình. Giống như là đang bị người nào dòm ngó vậy!
Đáng sợ!
Rốt cuộc là ai đang dòm ngó ta?
Tà vật Công Kê khéo chặt cúc hoa, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện một cường giả loài người nhào tới phía nó. Dáng vẻ tàn bạo kia khiến cho tà vật Công Kê hoảng sợ đến đần ra tại chỗ.
Không phải nó không muốn phản kháng.
Mà là nó sợ đến không nhúc nhích được.
"Con đường làm anh hùng tà vật của ta kết thúc ở đây sao?"
Ngay lúc nó tuyệt vọng, một đôi tay thần thánh giống như cánh cửa thiên đường mở ra, ấm áp ôm lấy nó vào trong lòng.
“Gà ơi, sao mày run như cầy sấy thế?”
Lâm Phàm ôm Công Kê vào trong ngực, khẽ vuốt ve bộ lông gà của nó. Mới nãy rõ ràng còn rất bình thường, đột nhiên lại thành thế này. Lâm Phàm cũng có chút bận tâm. Con gà này bình thường rất tốt với bọn họ. Ngày thường đẻ hai quả trứng gà. Bắt đầu từ ngày hôm nay đã cho tới bốn trái trứng gà, nhất định là lo bọn họ ăn không đủ no.
Hằng Kiến Thu vội vàng thu tay lại, không ngờ lại còn có người dám ôm tà vật vào trong lòng.
Tà vật che giấu thân phận sao?
Nhưng không thể nào, nơi này là trụ sở chính của Bộ phận đặc biệt. Dù tà vật có ngu xuẩn như nào đi nữa thì cũng không có khả năng xuất hiện ở đây. Người bình thường nhìn không được bản thể của tà vật, còn bọn họ đều là cường giả đã qua tu luyện, nghe mùi cũng có thể phát hiện được.
“Anh rất quá đáng.” Lâm Phàm tức giận nhìn Hằng Kiến Thu.
"Cậu biết thứ cậu ôm trong lòng là cái gì không?" Hằng Kiến Thu hỏi.
“Xin lỗi con gà của tôi mau.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương đứng bên cạnh hét lên: “Không sai, mau xin lỗi nó đi. Nó tốt với chúng tôi như vậy mà anh lại hù dọa nó. Anh thật sự rất quá đáng. Nhưng nếu như anh nói xin lỗi thì chúng tôi bằng lòng tha cho.”
Độc Nhãn Nam rất không biết làm sao.
Mẹ nó!
Anh ta cũng chỉ mới vừa cho rằng gặp hai bệnh nhân tâm thần này thì cũng không sao. Nhưng mấu chốt lại là, hai bệnh nhân tâm thần này lại nuôi một con tà vật.
Anh ta thì không có vấn đề gì. Tà vật yếu đuối như vậy, chẳng gây được sóng to gió lớn gì.
Nhưng đám người Hằng Kiến Thu thấy tà vật xuất hiện ở Bộ phận đặc biệt thì chắc chắn không cách nào nhịn được.
Tình huống bây giờ rất đơn giản.
Giết tà vật chính là đối đầu với hai bệnh nhân tâm thần này.
Hằng Kiến Thu cau mày, hai người trước mặt này là ngu thật hay là giả ngu?
Chuyện xảy ra như này là do thật sự không nhìn ra được chân tướng hay sao?
Có thể xuất hiện ở Bộ phận đặc biệt đã nói lên rằng tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Anh ta nhìn về phía Độc Nhãn Nam.
Ý tứ rất rõ ràng: “Cậu thân là người đứng đầu Bộ phận đặc biệt, không thể nào không phát hiện được đây là tà vật! Nhưng bây giờ cậu có thể ngươi bây giờ nhưng vững như lão cẩu vậy đứng ở nơi đó, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì chứ ?
"Cậu biết đây là cái gì không?" Hằng Kiến Thu chỉ tà vật Công Kê hỏi.
"Gà mái." Lâm Phàm kiên định nói.
Hằng Kiến Thu hít sâu một hơi: "Nó là tà vật."
Lâm Phàm nói "Tà vật cũng là gà mái."
Nếu là người tâm tính không được tốt lắm, ắt hẳn sẽ nôn ra máu mất. Ông đây nói với ngươi đó là tà vật đó, ngươi đừng có mà giả ngu nói đó là con gà với ông!
“Ngoan! Đừng sợ! Có tao và ông Trương bảo vệ mày. Mày là con gà an toàn nhất.”
Lâm Phàm vuốt ve đầu con gà. Gặp phải phần tử nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ không nhượng bộ.
Ông Trương ghé vào bên tai Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Có phải đầu óc anh ta có vấn đề hay không? Chúng ta có nên tranh thủ chạy không? Nếu không anh ta mà phát điên lên thì nhất định sẽ làm chúng ta bị thương mất.”
Lúc nói mấy câu này, ông Trương vừa nói vừa liếc Hằng Kiến Thu, chỉ sợ đối phương nghe được.
Nhưng có điều, nhìn thì có vẻ như ông ta nói nhỏ, mà thực chất giọng lại không hề nhỏ.
Sắc mặt của Hằng Kiến Thu lúc trắng lúc xanh. Anh ta thân là cao tầng ở tổng bộ lại bị hai con người này nói thành thần kinh có vấn đề, rõ ràng chính là làm nhục anh ta.
Ánh mắt của Hằng Kiến Thu biến ác.
Anh ta thân là cao tầng, khí thế ắt phải có.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói: “Ánh mắt của anh ta thay đổi rồi, là tức giận đó. Ông Trương, ông đứng vào sau lưng tôi đi, tôi bảo vệ cho ông.”
“Ừ.” Ông Trương núp ở sau lưng Lâm Phàm, ló nửa đầu ra, cảnh giác nhìn đối phương.
Lúc này.
Độc Nhãn Nam đi tới bên cạnh Hằng Kiến Thu, nói: “Đừng vội, tôi biết chuyện này. Đấy chẳng qua là thú cưng của họ mà thôi.”
“Sao cậu lại cho họ nuôi?” Hằng Kiến Thu nhìn Độc Nhãn Nam, không dám tin.
Độc Nhãn Nam bình tĩnh mỉm cười nói: "Có gì không thể đâu. Nơi này không phải là tổng bộ, mà là địa bàn của tôi, xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi sẽ đích thân phụ trách. Mà tôi tin tưởng, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."
Thật là chuyện lạ lùng, Hằng Kiến Thu không nghĩ tới Độc Nhãn Nam vậy mà sẽ dung túng thành viên tự nuôi tà vật là thú cưng! Trong quá khứ thì chuyện này cũng là chuyện không thể nào!
Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi suy nghĩ của Độc Nhãn Nam?
Độc Nhãn Nam có thể lớn tiếng nói cho Hằng Kiến Thu biết là bởi vì hai người Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần! Anh ta đã thua mấy lần trong tay hai người họ rồi! Tà vật Chương Lang cũng chết thảm trong tay đối phương đó.
Nói tại sao bọn họ có thể nuôi chứ?
"Được rồi, hy vọng cậu có thể để ý kĩ."