Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 278: Tà vật Công Kê trấn áp cường giả đứng đầu (3)

Chương 278: Tà vật Công Kê trấn áp cường giả đứng đầu (3)
Độc Nhãn Nam thân là người đứng đầu Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải. Chuyện cần anh ta quản lý rất nhiều. Bây giờ chuyện cỏn con thế này cũng muốn anh ta đích thân quản! Có ai có thể tới giúp anh ta một tay không? Yêu cầu không cao, chỉ cần có năng lực làm việc là được.
Có thể là mấy câu của Độc Nhãn Nam đúng là nói trúng tim đen của Hằng Kiến Thu. Anh ta suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, đây đúng là thời điểm tốt để đánh bóng danh tiếng.
Hằng Kiến Thu nhìn Lâm Phàm, mỉm cười nói: "Xin lỗi, là tôi làm các người kinh sợ. Tôi xin lỗi các người."
Trước không nói thái độ có thành khẩn hay không, chỉ riêng lời nói này thôi cũng đã rất kinh người rồi.
Bốn vị cường giả đi theo Hằng Kiến Thu bấy giờ ai nấy đều kinh ngạc nhìn anh ta. Không ngờ anh ta lại thật sự nói xin lỗi.
Sau đó trong nháy mắt thấy chung quanh dần dần có nhiều thành viên hơn thì liền hiểu ra.
Không chỉ cho Độc Nhãn Nam mặt mũi, mà còn để lại ấn tượng tốt trong lòng các tiểu bối, danh tiếng lại tăng lên.
Độc Nhãn Nam thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, thật là khó mà.
Nghĩ lúc nào mà Độc Nhãn Nam gặp chuyện khó thì đều là do Hằng Kiến Thu. Thấy tà vật thì làm sao? Chỗ này là Bộ phận đặc biệt, nghĩ chút xíu là hiểu ngay. Tà vật làm sao mà có thể xuất hiện ở đây được?
Thế không phải là muốn chết sao?
Ừ… Nhất định là có nguyên nhân. Nếu như có thể nghĩ tới những chuyện này thì chắc chắn chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thế nhưng vào lúc này, Lâm Phàm lại ôm tà vật Công Kê đến trước mặt Hằng Kiến Thu, nói: “Anh phải nói xin lỗi với nó, chứ chúng tôi không bị anh hù sợ.”
Độc Nhãn Nam trợn mắt.
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt.
Oắt con lao đầu vào ngõ cụt rồi!
Tà vật Công Kê trừng hai mắt. Toi rồi! Ta không nghĩ thế này! Không cần biết đối phương có xin lỗi hay không, ta cũng không thèm để ý!
Bổn tà vật là nằm vùng! Nằm vùng phải không có tôn nghiêm. Nằm vùng mà có tôn nghiêm thì chết là chắc.
Hằng Kiến Thu nhìn chằm chằm tà vật Công Kê, ánh mắt bình tĩnh, càng bình tĩnh càng đáng sợ.
Anh ta có thể nói xin lỗi với loài người, nhưng bây giờ muốn anh ta xin lỗi tà vật thì anh ta không cách nào làm được, cũng không cách nào dễ dàng mà tha thứ được.
Độc Nhãn Nam muốn đập đầu tự tử.
Cái này…
Nhưng mà vào lúc này, một chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Tà vật Công Kê bị Lâm Phàm đưa ra ngoài, đối diện với ánh mắt của Hằng Kiến Thu, trong lòng nó rất hoảng. Ngay sau đó, nó cảm giác nhịn không nổi.
“A! Ta muốn tiểu.”
Từ chỗ nào đó, một dòng nước có độ cong bắn thẳng vào mặt của Hằng Kiến Thu.
Róc rách…
Chung quanh rất an tĩnh.
Độc Nhãn Nam mới vừa muốn nói chuyện trông thấy cảnh này, chỉ có thể cứng đờ người, mặt giật giật.
Thế cũng chơi được sao?
Tà vật Công Kê cả người run rẩy, kêu thảm rồi! Ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này?
“Tà vật đáng chết!”
Hằng Kiến Thu không thể nhịn được nữa, ngang nhiên xuất thủ, năm ngón tay duỗi ra, chụp lấy tà vật Công Kê, bất kể tà vật này là của ai...
Cũng đều đáng chết.
"Đừng."
Độc Nhãn Nam vội vàng hô, đồng thời muốn ra tay ngăn đối phương lại.
Anh ta chẳng hề lo lắng cho an nguy của Lâm Phàm. Cái mà anh ta lo chính là an nguy của Hằng Kiến Thu.
Hằng Kiến Thu không bị tức giận làm mờ đầu óc.
Bây giờ ông ta rất bình tĩnh, mặc dù biểu hiện giống như rất tức giận, nhưng cũng chỉ là hù dọa đối phương mà thôi. Suy nghĩ rất chuyên chú. Nếu đã phát hiện thì không thể giữ tà vật lại. Vậy, bây giờ diễn một cảnh tức giận, nhất cổ tác khí, chém chết tà vật.
Uy thế bừng bừng nhào qua, nhưng cũng có nương tay, lúc nào cũng để ý đến tình trạng của cậu thanh niên kia, sẽ không làm anh bị thương.
“Bổn tà vật chết chắc!”
Tà vật Công Kê sợ đến rụng hết lông gà. Đôi mắt gà trợn trừng, phân gà rẹt rẹt rơi xuống.
Không chỉ sợ đến mức tè ra mà ngay cả phân cũng kiềm không được.
Tà vật Công Kê kêu thảm.
Kiếp nằm vùng e là sắp kết thúc hoàn toàn rồi. Truyền kỳ về cuộc đời anh hùng tà vật của nó vừa ngắn vừa thảm.
“Quá đáng!”
Lâm Phàm không ngờ đối phương muốn làm hại Công Kê bạn tốt của mình, tức giận vô cùng huơ tay đánh một quyền, đấm trúng vào lòng bàn tay của đối phương.
Bốp!
Sắc mặt của Hằng Kiến Thu đại biến. Một luồng sức mạnh kinh người lan từ cánh tay truyền đến khắp toàn thân. Mặt ông ta giống như bị gió lốc tốc vào, gần như biến dạng.
Xong rồi!
Mạnh quá!
Ý nghĩ này vọt qua trong nháy mắt, sau đó cả người bay ngược về sau, “viu” một tiếng biến mất dạng.
“Ông Trương, chúng ta chạy mau! Ông ta nguy hiểm thật!” Lâm Phàm kéo ông Trương, ôm gà, chạy trốn như bay không quay đầu lại.
“Cái này…”
Độc Nhãn Nam đứng ngẩn ra tại chỗ, sau đó nhìn Hằng Kiến Thu bị đánh về phía xa, va lõm cả vách tường.
Mọi người chung quanh kinh ngạc ngẩn người.
Tựa như gặp quỷ.
Trong đầu mỗi một thành viên đều có một dấu chấm hỏi.
Khi nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Độc Nhãn Nam đi tới trước mặt Hằng Kiến Thu, muốn kéo ông ta ra khỏi vách tường.
Độc Nhãn Nam mới vừa đụng cánh tay treo ở đó, trong lòng ngay lập tức khó chịu. Cần gì phải động thủ chứ! Nếu như là trước kia, tôi chắc hẳn giống như cậu, ghét ác như thù, quả quyết sát phạt. Nhưng sau khi chứng kiến đại chiến giữa Lâm Phàm và tà vật Chương Lang, Độc Nhãn Nam đã điều chỉnh lại tâm tính của mình, không tùy ý trêu chọc nữa.
Cho nên mới gặp phải chuyện thế này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất