Chương 277: Tà vật Công Kê trấn áp cường giả đứng đầu (2)
Hằng Kiến Thu lắc đầu một cái, không muốn xen vào việc của người khác. Anh ta cũng đang hơi thấy hối hận vì hành động mới nãy. Đúng thực, nơi này là Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải, là địa bàn của Độc Nhãn Nam.
Hằng Kiến Thu là người từ trụ sở chính đến, đâu ra mà quản nhiều thế.
Chẳng qua là do tính cách thích xen vào việc của người khác mà thôi.
Trước đây, anh ta từng phát hiện ông Vương hàng xóm thường xuyên đi hẹn hò với cô em trẻ tuổi tầng dưới. Vợ của ông Vương cần cù, thân thiện nên anh ta nhịn không nổi, nên đã nói chuyện này cho vợ của ông Vương nghe.
Cảm giác bị người khác lừa dối rất đáng thương.
Chẳng hay biết gì. Tất cả những việc mình làm lọt vào trong mắt người khác lại hệt như là làm trò hề.
Nhưng đêm ngày hôm đó, anh ta nghe được dưới lầu có tiếng xa cấp cứu. Rất nhanh, phòng cách vách liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng la hét sợ hãi của bác sĩ và y tá.
Cho đến ngày hôm sau, Hằng Kiến Thu mới biết được rạng sáng có chuyện xảy ra. Nhân tình của ông Vương bị đâm máu me be bét, vô cùng thê thảm.
Sau khi biết được chân tướng anh ta chỉ có thể thở dài một tiếng.
Anh ta hy vọng các người có thể giải quyết ổn thỏa chứ không phải là làm ra chuyện như này. Nếu như sớm biết xen vào việc của người khác sẽ tạo thành tổn thương như vậy, anh ta chắc chắn sẽ dùng cách thức khéo léo hơn để nhắc nhở đối phương.
Chẳng qua bây giờ cũng đã muộn.
Hối hận cũng vô dụng.
“Anh đứng lại.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương kéo ống tay áo của Lâm Phàm, sợ hãi lắc đầu, đừng xen vào việc của người khác! Đầu óc đối phương có vấn đề, sẽ làm chúng ta bị thương.
Lâm Phàm ném cho ông Trương một ánh mắt trấn an, sau đó nghiêm túc nhìn Hằng Kiến Thu nói:
"Tôi cần anh xin lỗi bạn gà của tôi."
Rất kiên định, rất nghiêm túc.
Từ lúc ông Trương bị tà vật Chương Lang làm bị thương, Lâm Phàm luôn cảm giác rất khó chịu, nhất định phải bảo vệ tốt bạn bên cạnh mình.
Mặc dù gà không phải là người.
Nhưng mỗi ngày nó đều đẻ trứng gà cho bọn họ, cho bọn họ ăn đồ ăn ngon như vậy. Điều này chứng tỏ mọi người đều là bạn tốt. Thế nên không ai có thể bắt nạt bạn tốt của anh!
Tà vật Công Kê kinh ngạc ngẩn người.
Bạn?
Ha ha, không ngờ tà vật Công Kê ta mạnh như vậy, thậm chí cả loài người cũng bị ta thuyết phục. Xem ra trong tương lại, sức hút tản ra từ trên người anh hùng tà vật là nó đây thật khó mà ngăn cản.
Độc Nhãn Nam có tình có nghĩa nói: "Người ta không phải cố ý, thôi bỏ đi."
"Không được, nói xin lỗi với bạn tôi đi." Lâm Phàm kiên định nói.
Độc Nhãn Nam đi tới bên cạnh, gọi điện thoại cho Hách Nhân tới.
Rất nhanh.
Điện thoại liền được kết nối.
"Hách Nhân, ông đừng nói chuyện, nghe tôi nói. Nếu lúc Lâm Phàm gặp chuyện kích động thì nên giải quyết như thế nào?"
...
Năm giây trôi qua.
Độc Nhãn Nam cau mày nói "A lô? Tôi đang hỏi ông đó?"
Một lát sau, bên đầu dây điện thoại truyền tới giọng nói của Hách Nhân.
"Không phải bảo tôi đừng nói chuyện sao?"
Chửi thề một tiếng !
Nếu như Hách Nhân xuất hiện ở trước mặt Độc Nhãn Nam, anh ta chắc chắn sẽ đập bể đầu đối phương.
“Bây giờ tôi cho ông nói chuyện.”
“Anh không biết tình trạng của bọn họ à? Người mắc bệnh tâm thần có suy nghĩ không giống với người bình thường, rất dễ kích động. Suy nghĩ trong đầu cũng rất rối. Phải đi một vòng lớn mới tìm được đầu mối. Mà đang trong quá trình tìm đầu mối thì các người khó mà hiểu nổi. Nhưng khi mà họ tìm được đầu mối thì chuyện cũng không ổn. Cứ thuận theo người ta là được. Chuyện tiếp theo không cần tôi chỉ nữa chứ?”
Độc Nhãn Nam suy nghĩ, nói có lý.
"Sao ông lại hiểu rõ tâm lí người bệnh tâm thần thế? Không phải ông…"
"Dốt đặc cán mai thì đừng đến khiêu chiến với độ chuyên nghiệp của tôi. Tới lúc anh ngồi ở vị trí này mấy chục năm thì anh cũng sẽ hiểu rõ thôi."
Tút tút!
Độc Nhãn Nam cúp điện thoại, không muốn nói nhiều thêm một câu nào với Hách Nhân nữa, sau đó trở lại hiện trường.
Hằng Kiến Thu vuốt chòm râu dê, lắc đầu cười khổ, coi có chút không hiểu, nhìn về phía Độc Nhãn Nam nói: “Đây chính là thành viên của các người? Có phải cậu ta không biết tôi là ai hay không?”
Với năng lực và địa vị này của anh ta, đã lâu rồi Hằng Kiến Thu không nói xin lỗi với ai.
Anh ta chờ Độc Nhãn Nam xử lí, cho tên oắt con này một bài học nhớ đời.
Mặc dù có thể là Lâm Phàm đúng. Nhưng đúng hay sai cũng không quan trọng. Quan trọng chính là hoàn toàn phục tùng lời của lãnh đạo. Cứ cho là anh đúng đi, cũng chỉ có thể nói là mình sai rồi thôi.
Có điều, ngay sau đó, bên tai Hằng Kiến Thu lại truyền đến một giọng nói khiến cho Hằng Kiến Thu trợn mắt:
“Kiến Thu, cậu làm gì vậy chứ? Hù người ta thì xin lỗi đi.”
Độc Nhãn Nam vỗ bả vai của Hằng Kiến Thu.
Ý tứ rất rõ ràng.
Nghĩ gì nữa? Nhanh xin lỗi là xong việc rồi.
“Cậu nói gì?” Hằng Kiến Thu nhìn chằm chằm Độc Nhãn Nam, hệt như gặp quỷ.
Anh ta không ngờ Độc Nhãn Nam lại bắt anh ta xin lỗi?
Độc Nhãn Nam kéo Hằng Kiến Thu: "Bọn tiểu bối đều đang nhìn đấy. Đừng có tạo dựng hình ảnh ma mới bắt nạt ma cũ! Cái này không tốt cho thanh danh đâu! Hơn nữa nếu như nói xin lỗi, cậu còn có thể đánh bóng danh tiếng. Người khác nhắc đến cậu chắc chắn sẽ giơ ngón cái lên, tâng bốc cậu lên mây xanh."
Không có cách nào. Người mắc bệnh tâm thần không chọc vào được.
Hằng Kiến Thu lại là một người cứng rắn, chỉ có thể dụ dỗ anh ta nói xin lỗi trước.
Thói đời này ấy mà, thật sự quá khó khăn.