Chương 280: Học sinh tiểu học không thể trêu chọc (2)
Ngẫm nghĩ một chút, dưới tình huống bình thường thì ai mà không hiếu kì cho được? Không phải là Độc Nhãn Nam cũng rất tò mò sao? Nhưng tại sao Độc Nhãn Nam không hỏi? Còn không phải là bởi vì bị Lâm Phàm và ông Trương làm cho tổn thương nặng nề hay sao?
Thế nên mới dần dần có bóng ma trong lòng.
Nếu phải nói ai là người xui xẻo nhất trong Bộ phận đặc biệt thì đó hẳn phải là Độc Nhãn Nam.
Lâm Phàm cười nói: “Không có tu luyện thế nào hết. Trước kia dùng phương pháp chữa trị bằng giật điện, bây giờ thì cứ như là tự nhiên xuất hiện thôi, cảm ngộ cũng rất tự nhiên. Thỉnh thoảng phối hợp cùng với châm cứu của ông Trương. Cơ bản là vậy.”
Đại sư Vĩnh Tín lại nghe đến tài châm cứu của ông Trương, bèn tò mò hỏi: “Châm cứu lợi hại đến thế à? Các người xem thử có thể thí nghiệm trên người tôi được hay không? Thật ra thì tôi cũng muốn thử nghiệm lắm.”
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà muốn lấy được ít lợi ích từ chỗ Lâm Phàm và ông Trương.
Đây là tình huống bình thường.
“Ông tình nguyện để tôi châm cứu à?” Ông Trương nắm ống tay áo của đại sư Vĩnh Tín, đầy mong chờ.
Ông Trương thích nhất là được giúp đỡ người khác.
Bây giờ lại có người nguyện ý tin tưởng tài châm cứu của ông ta, đó là chuyện khiến ông ta thấy vui vẻ nhất.
Người nguyện ý tin tưởng ông ta chỉ có Lâm Phàm và Lưu Ảnh.
Ông ta luôn hy vọng có thể dùng kiến thức mình học được để trợ giúp cho Độc Nhãn Nam, mặc dù có mấy lần phạm sai, khiến cho đối phương không tin tưởng ông ta nữa, nhưng ông ta vẫn luôn cố gắng.
Hôm nay, lại có người tin tưởng năng lực của ông ta.
Ông ta cảm thấy rất vui vẻ.
Đại sư Vĩnh Tín vội vàng nói: “Tin! Lạo nạp tuyệt đối tin tưởng bản lĩnh của ông. Nếu như không tin tưởng ông thì cũng sẽ không hỏi thăm rồi.”
Nếu Độc Nhãn Nam mà biết thì ông ta chắc chắn sẽ dùng thái độ cười trên sự đau khổ của người khác mà cười đại sư Vĩnh Tín. Đại sư Vĩnh Tín đầu óc có vấn đề nghiêm trọng rồi! Độc Nhãn Nam tin tưởng nhiều lần rồi, kết quả cuối cùng đều thảm như nhau, thế mà Vĩnh Tín ông ta lại lao đầu vào.
Thế thì xem một chút xem, rốt cuộc Vĩnh Tín kiên cường được đến nhường nào.
Không thể không nói, đây là một chuyện rất bi thảm.
Ông Trương vui vẻ nói: “Lâm Phàm, ông ta tin tưởng tôi đấy!”
Lâm Phàm cũng vì ông Trương mà thấy vui lây: “Ừ, tôi tin ông nhất định làm được mà.”
Nhìn dáng vẻ vui mừng đến vậy của hai người, đại sư Vĩnh Tín âm thầm niệm Phật. A Di Đà Phật! Mặc dù luôn cảm giác có vấn đề ở chỗ nào đó, nhưng mà vấn đề này không nghiêm trọng lắm. Từng bước, từng bước áp sát, chính là mở đầu tốt.
Đi thôi, đi thôi.
Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng game.
Lâm Phàm cùng ông Trương đứng ở cửa tiệm game, nhìn rất tập trung.
Đại sư Vĩnh Tín hỏi: "Lão nạp dẫn các người vào trong chơi vậy nhé?”
Ông ta vừa muốn đi vào, lại phát hiện hai người ở cửa không hề nhúc nhích, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cũng không biết Tiểu Bảo thế nào rồi?" Lâm Phàm nói.
"Đúng vậy, lâu rồi không gặp Tiểu Bảo. Tôi rất nhớ Tiểu Bảo.” Ông Trương nói.
Tiểu Bảo rất tốt với bọn họ, cũng là người bạn tốt mà bọn họ công nhận.
Ngẫm nghĩ kĩ một hồi.
Đã mấy ngày không gặp, không biết bây giờ Tiểu Bảo thế nào rồi? Trước kia bọn họ thường xuyên đến chỗ này chơi game với Tiểu Bảo.
Đại sư Vĩnh Tín lại nói: “Lão nạp dẫn hai người vào trong chơi một chút.”
Hai người Lâm Phàm bọn họ mặt đối mặt, sau đó gật đầu một cái.
"Được rồi."
Ông chủ tiệm game uể oại nằm ở quầy đợi khách. Gần đây làm ăn không được tốt lắm.
Lúc trước, ông chủ có cãi nhau với mấy đứa học sinh tiểu học. Ban đầu cũng không để bụng, mãi đến sau này ông ta mới phát hiện học sinh tiểu học đáng sợ đến mức nào.
Kéo bè kéo phái, cùng nhau chặn trước cửa tiệm game của ông ta, khiến ông ta đến cả kiếm tiền lẻ cũng không được.
Đúng là đào hố chôn mình!
Nếu như thời gian có thể quay ngược, ông ta tuyệt sẽ không vì mấy cái thẻ game mà cãi vã với đám học sinh tiểu học đó, để rồi cuối cùng lại thành ra thế này.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm giác cũng thấy khó chịu.
Đám học sinh tiểu học mặt mũi rất tức giận, khóe mắt rưng rưng, hơi nức nở nói: “Sau này chúng tôi sẽ không đến đây chơi nữa! Ông đã làm sứt mẻ cảm tình của chúng ta!”
Ông chủ tiệm game ngậm thuốc lá, vẫy tay: “Mau về nhà làm bài tập đi!”
Chính là nói vô tình như vậy!
Mà mâu thuẫn giữa ông ta cùng đám học sinh tiểu học cũng theo đó mà kết.
Học sinh tiểu học cũng tôn nghiêm của chúng. Dù chúng thường xuyên bị bố mẹ đánh nhưng ở bên ngoài, vẫn là kiểu mạng tôi do tôi không do trời. Tôi muốn chơi game, không nể mặt tôi thì tôi sẽ kêu gọi mọi người không đến tiệm game của ông nữa! Ai dám tới chúng tôi sẽ chặn kẻ đó ở nhà vệ sinh!
Lúc này.
Ông chủ tiệm game nghe được tiếng bước chân, không chút sức lực ngẩng đầu nhìn, nhất thời như thể mạch đập trở lại, tinh thần phấn chấn, chịu khó chạy tới, lộ ra nụ cười hèn mọn, nói
"Hoan nghênh các vị đại giá đến chơi."
Sau đó lui về phía sau nhìn một chút.
Ui!
Kỳ quái!
Anh nhỏ giàu có sao không tới?
Mặc dù không thấy anh nhỏ giàu có, nhưng ông ta vẫn nhiệt tình tiếp đãi như cũ. Ông chủ tiệm game nở nụ cười sáng lạng nhất cho các vị khách quý, dù lúc kết hôn, ông ta cũng không vui vẻ như vậy.
Lâm Phàm cùng ông Trương ngồi ở trước máy trò chơi, chờ đợi.
Chỗ quầy.
“Khách quý, muốn mua bao nhiêu?”
Ông chủ tiệm game tươi cười hỏi, trong lòng thấy rất hiếu kỳ, vị khách này rốt cuộc có lai lịch thế nào?