Chương 281: Tiểu Bảo bây giờ rất tức giận, cũng rất khó chịu
Tuổi tác có chút lớn, hơn nữa cảm giác là lạ, nhưng có thể chơi chung với hai người kia thì nhất định là nhà giàu. Dẫu sao, người ưu tú tất nhiên là đi chung với người ưu tú rồi.
Lão giả đầu trọc này nhất định là ông chủ lớn rồi! Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ có được tiền boa, chủ tiệm game kích động đến mức muốn bay lên trời.
“Một trăm tệ đi.”
Đại sư Vĩnh Tín móc ra một trăm tệ.
Cảm giác đủ rồi, mua nhiều lại thành lãng phí.
Ông chủ tiệm xoa xoa tay, mặt đầy mong đợi. Nghe được một trăm tệ, trong lòng hô lên một tiếng: “Không phải chứ! Sao lại ít thế?”
Nhưng nghĩ một hồi thì thấy cũng đúng, liền thuần thục lấy thẻ game ra, bình tĩnh chờ tiền boa.
Chỉ thấy đại sư Vĩnh Tín nhìn menu đồ uống treo trên vách tường, móc ra mấy tờ tiền lẻ nói: "Lấy ba ly nước, thêm đá."
"Được." Ông chủ tiệm game gật đầu, sau đó thấy Vĩnh Tín còn đứng ở chỗ này, tâm tư lại sinh động, xem ra là cho tiền boa đây mà. Có điều, đối phương chẳng mảy may động đậy gì. Chắc chắn là đang tính toán xem rốt cuộc cho bao nhiêu tiền boa mới thích hợp.
"Quý khách còn gì muốn dặn dò chăng? Chỉ cần quý khách nói ra, không gì mà tôi không làm được."
Kiếm tiền không dễ dàng, hầu hạ người khác cho tốt càng không dễ dàng. Vì kiếm ít tiền, mặt mũi đều không quan trọng, chỉ cần được trả tiền thì có bị bắt gọi “ba” cũng được.
Đại sư Vĩnh Tín cau mày. Ông chủ tiệm game này nịnh khách hơi quá đà. Chẳng lẽ bây giờ vì kiếm tiền mà thái độ phục vụ tốt như vậy sao?
Nhưng bất kể có được hay không, tiền lẻ phải thối lại chứ.
"Ba ly nước hai mươi bảy, anh nên tìm tiền lẻ."
Đại sư Vĩnh Tín cười híp mắt nói.
Ông ta đúng thực là người có tiền, nhưng tiền tài là vật ngoài thân, đại đa số ông ta mang đi làm từ thiện rồi. Mà tiền làm từ thiện đều là do ông ta tiết kiệm mà có. Ba tệ nhìn thì có vẻ không nhiều, nhưng vào lúc thiếu ba đồng mà không có ba đồng thì thật là khó chịu.
Ông chủ tiệm game phát hiện tình hình không đúng. Không giống như những gì ông ta nghĩ.
Nhưng rất nhanh, ông ta liền nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là: giới nhà giàu có tuổi đều thích khảo nghiệm người khác, ắt hẳn là muốn mượn ba tệ này để mà kiểm tra nhân phẩm của ông ta. Hừ! Ông chủ tiệm game đây đã làm ăn trong tiệm game này bao lâu rồi, nếu như ngay cả chút trò vặt này cũng không nhìn ra được, thì thật uổng công làm ăn.
Chỉ cần qua kiểm tra thôi, nhất định sẽ được hồi báo hậu hĩnh.
Ông chủ tiệm game vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, ngại quá, tôi quên mất, để tỏ lòng áy náy, ba ly nước này sẽ không thu tiền."
Đại sư Vĩnh Tín phát hiện ông chủ hơi nhiệt tình thái quá. Nhưng mà thấy ông chủ quyết định như vậy, ông ta cũng chỉ có thể nhận lòng tốt của ông chủ tiệm game. Không lấy tiền thì không lấy tiền vậy. Dù sao ba ly nước cũng chẳng đáng bao nhiêu, tốn mấy đồng mua một chai là rót được một ly rồi.
Ông chủ tiệm game thỏa mãn tươi cười.
Một bước đúng, từng bước đúng. Ông chủ tiệm game có thể mở tiệm game ở khu náo nhiệt này lâu như vậy mà còn chưa bị sập tiệm, dĩ nhiên là có thủ đoạn và có cả đầu óc làm ăn. Nếu không thì cũng không thể làm ăn đến tận bây giờ.
Lâm Phàm cùng ông Trương chơi trò chơi, không thao tác rườm rà, chỉ có quyền đấm cước đá.
Bên ngoài.
Một chiếc limosine sang trọng chậm rãi dừng lại, mấy chiếc xe hơi đi theo phía sau cũng rất sang trọng.
Người mặc đồ vệ sĩ màu đen mở cửa xe.
Tiền Tiểu Bảo đeo cặp đi ra.
"Bọn họ lại không đến tìm tôi."
Tiểu Bảo rất khó chịu, cậu ta đi đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn tìm hai người bạn tốt của mình, nhưng Viện trưởng Hách nói cho cậu ta rằng, người không có ở đây.
Sau đó cậu ta đi ngay đến Bộ phận đặc biệt tìm bạn tốt của mình.
Nữ nhân viên ở quầy lễ tân của Bộ phận đặc biệt mặt đầy nghi ngờ. Hai người mà Tiền Tiểu Bảo nói cô ta chưa từng nghe nói qua, cậu bạn nhỏ không biết có phải tìm nhầm chỗ rồi hay không?
Tiểu Bảo rất khó chịu mà rời đi.
Sau đó đi tới tiệm game, lúc trước khi chỉ có một mình cậu ta cũng đến tiệm game. Mặc dù chỉ là một mình, những cũng có thể giết thời gian.
Ông chủ tiệm game lẳng lặng chờ đợi.
Ông ta tin chắc cố gắng của mình, đối phương nhất định sẽ thấy.
Có tiếng bước chân truyền tới.
Chẳng lẽ là đám học sinh tiểu học kia không nhịn được cám dỗ của máy chơi game, muốn tự đánh mặt mình, làm hòa với ông ta, rồi lại một lần nữa vùi đầu vào máy chơi game hay sao?
Ngay lúc ông ta đứng dậy chuẩn bị nói cho bọn họ, hôm nay được bao hết, mau cút đi cho. Mãi đến khi nhìn thấy người đến, ông ta nhất thời đứng ngồi không yên.
Trong mắt bắt đầu sáng lên.
"Hoan nghênh quý khách."
Ông chủ tiệm game khó mà nhịn được kích động trong lòng, nhà giàu chân chính đến rồi! Đây là lúc mà ông ta thấy vui vẻ nhất!
Tiểu Bảo ngoắc ngoắc ngón tay, vệ sĩ sau lưng theo thói quen lấy ra một xấp tiền ném cho đối phương.
"Mở máy cho cậu chủ nhà tôi, nhanh lên một chút."
Bị người ta ném tiền là một chuyện rất nhục nhã, nhưng ông chủ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thậm chí rất muốn lớn tiếng hô lên rằng xin hãy ném những đồng tiền bẩn thỉu đó vào người tôi đi. Đừng có nể mặt tôi! Thậm chí một chút tôn nghiêm cũng đừng để cho tôi!
Lâm Phàm đang chơi game, nghe được tiếng động bèn tò mò quay đầu, sau đó vui vẻ nói:
"Tiểu Bảo."
Tiền Tiểu Bảo thấy Lâm Phàm, vui mừng chạy tới: “Sao các người lại ở đây?”