Chương 365: Hay là mình lại cho bọn họ thêm một cơ hội (2)
Phòng cấp cứu.
Lý Lai Phúc đích thân ra trận. Ông ta thân là viện trưởng, vốn đã không cần tự mình ra tay, tất cả các cuộc giải phẫu đều chỉ cần giao cho các bác sĩ khác là được.
“Viện trưởng, những chuyện này giao cho chúng tôi là được.” Một vị bác sĩ nói.
Lý Lai Phúc xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không cần, mặc dù bây giờ tôi là viện trưởng, nhưng mà tôi cũng là một bác sĩ. Chăm sóc người bị thương là thiên chức của chúng ta, không phân địa vị cao thấp, gặp người bệnh có triệu chứng nặng thì nhất định phải hết sức cứu chữa.”
Nghe đi!
Tất cả đều nghe hết cho tôi!
Các bác sĩ và y tá ở trong phòng cấp cứu cùng nhau dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn viện trưởng.
Bọn họ phát hiện hình tượng của viện trưởng đã trở nên cao lớn, tản ra ánh sáng thánh thiện, có hơi chói mắt, không, đây không phải là ánh sáng chói lọi, mà chính là ánh sáng thần thánh trên người bác sĩ.
“Viện trưởng, nghe được một câu nói của ngài, hơn hẳn đọc sách mười năm, xin nhớ lời dạy này.”
Một vị bác sĩ kính nể nói.
Các y tá đều gật gật đầu, nếu như không phải là đang ở trong phòng cấp cứu thì các cô đều muốn đem những lời mà viện trưởng vừa mới nói kia đi phát lên vòng bạn bè và khen ngợi dữ dội.
Giả vờ đến đây là được rồi, hăng quá hoá dở, vừa vặn là được.
“Bắt đầu rửa ruột.”
“Trên dưới đồng thời tiến hành.”
Lý Lai Phúc vung tay lên, một trận đại chiến rửa ruột chính thức bắt đầu.
Cao Hùng đang nằm đó với vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Trên dưới đồng thời tiến hành?
Đây là ý gì.
Sau đó anh ta đã rõ ràng ngay lập tức.
Đau khổ!
Thật sự rất đau khổ!
Cao Hùng nằm ở nơi đó, hai mắt trừng to tròn vo, nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống từ nơi khóe mắt.
Đến giờ cậu ta vẫn nghĩ không thông, vì sao lại biến thành như thế này, rõ ràng là cậu ta đã uống thuốc độc, vì sao lại không có chút tác dụng nào cả vậy, lúc ấy rõ ràng cậu ta đã cảm nhận được cảm giác của cái chết.
Lại không ngờ tới.
Chỉ trong nháy mắt.
Cậu ta trừng to hai mắt, giống như là đang nằm mơ một giấc mơ ngắn ngủi vậy.
Thuốc độc là giả.
Cậu ta muốn giãy dụa.
Thế nhưng mà tay chân không thể động đậy được.
Cậu ta còn nhớ khi chiến đấu với yêu quái, cũng chỉ là lồng ngực bị gãy một ít xương mà thôi, chân tay hình như đâu có bất kỳ vấn đề gì, nhưng mà tình trạng bây giờ lại làm cho anh ta hoàn toàn ngơ ngác.
Ở ngoại thành.
Sáu thành viên vừa thoát đi của hội Bóng Đêm thành viên đnag trốn ở một chỗ rất bí ẩn.
Bọn họ đang quan sát tình hình xung quanh. Sau khi đã chắc chắn là an toàn rồi thì mới từ từ nhẹ nhàng thở ra. Đối bọn họ mà nói, có thể giữ được tính mạng mới là sự bảo vệ lớn nhất.
Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng.
“Có phải là chúng ta có hơi không đủ nghĩa khí hay không?”
Một đội viên nhìn đám người dò hỏi.
Đám người không nói gì.
Tất cả đều có hơi trầm mặc.
Một lát sau.
Có người mở miệng.
“Đây là chuyện không có cách nào nữa, nếu như chúng ta không đi thì chúng ta cũng sẽ bị bắt, hi sinh anh Hùng để giữ lại tính mạng của tất cả chúng ta, theo tôi đây đã là vụ buôn bán có lợi nhất với chúng ta rồi.”
“Ừ, tôi đồng ý với điều này.”
“Anh Hùng sẽ hiểu cho chúng ta, dù sao thì anh Hùng cũng đã từng nói, có bất kỳ vấn đề thì anh ấy sẽ nhận lấy, dù sao thì anh ấy cũng là sếp của chúng ta.”
“Không sai, có thể gặp được một người sếp như vậy là chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi.”
“Chúng ta sẽ mang theo ý chí của anh Hùng, kiên cường sống sót.”
Ngay vào lúc này, bọn họ còn có thể nói cái gì nữa chứ?
Không thể nói gì được nữa.
Chỉ có thể nói rằng, hi sinh anh Hùng mới là biện pháp tốt nhất.
Dù sao thì chuyện bán đồng đội cuối cùng cũng không phải một chuyện đáng để tuyên dương, cho nên chỉ cần âm thầm xử lý là tốt rồi.
Đương nhiên.
Lúc nên tán dương thì vẫn cần phải tán dương.
Tiểu Kiệt soạn tin:
“Nhiệm vụ thất bại.”
Sau đó gửi đi.
Hội Bóng Đêm.
Tít tít!
Tại một nơi bí ẩn được trưng bày rất nhiều thiết bị, những thiết bị này phát ra tiếng tít tít, chúng đang được vận hành ở tốc độ cao.
Mỗi một thành viên của hội Bóng Đêm đều có định vị.
Cao Hùng đang ở tại bệnh viện Hoa Điền thành phố Diên Hải.
Một người áo đen nhận được phần số liệu này, mặt không đổi sắc liền đi ngay về phía phòng họp, anh ta muốn báo cáo phần tình báo này nói cho cấp trên.
Kết quả như thế nào.
Tất nhiên là có thể cứu được thì cứu, nếu như không thể cứu, chỉ có diệt khẩu.
Bí mật của Hội Bóng Đêm không thể bị người ta phát hiện.
Mà bọn họ cũng rất tin tưởng Cao Hùng, cậu ta hẳn là sẽ uống thuốc độc mà chết, nhưng để bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn, nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Mấy ngày sau.
Ngày mười sáu tháng tư!
Thời tiết sáng sủa.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ chuyện ở ngoại ô.
Hôm nay.
Một người thần bí xuất hiện tại bệnh viện Hoa Điền.
“Ôi! Thật đẹp trai quá đi.”
“Đây không phải là đẹp trai, mà là vẻ nam tính đấy trời ạ, bộ râu đó thật gợi cảm mà, thật muốn được cọ vào bộ râu đó quá.”
“Tôi thấy cô không phải là muốn được cọ vào bộ râu của anh ấy đâu nhỉ… Đệch, cô đúng là lẳng lơ mà, đến cả cái xe này mà cũng có thể lái được nữa.”
“Bạn trai cô bị tai nạn xe cộ còn nằm ở bệnh viện kìa, cô ra ngoài mua nước thôi mà vẫn còn có tâm tình ngắm đàn ông đấy.”