Chương 366: Người đàn ông có vẻ mặt đẹp trai chỉ đứng sau Lâm Phàm xuất hiện
Hai cô gái đi cùng nhau trông thấy người đàn ông có dáng người tuyệt vời, mặc vest màu đen kia liền đứng lại không đi nổi, trong đầu tràn đầy những hình ảnh được làm mờ.
Ánh mắt của Hà Mộc nhìn hai cô gái đó.
Nông cạn!
Thô tục!
Anh ta là thành viên của hội Bóng Đêm, được xưng là Ngọc Diện Hà Mộc, cao ráo đẹp trai, giá trị nhan sắc cực cao, khi mỉm cười thì khiến cho người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân, bộ râu khiến người ta thổn thức, mang theo một chút chán chường, cho dù anh ta là người của hội Bóng Đêm, nhưng rất nhiều người vẫn nguyện ý vì ngũ quan này mà chạy theo anh ta.
“Anh đẹp trai à, có thể xin số được không?”
Một người phụ nữ trang điểm rất đậm, thẹn thùng đi tới trước mặt anh ta, tỏ vẻ ngại ngùng, khuôn mặt đầy sự chờ mong.
Hà Mộc nhìn người phụ nữ đó, mỉm cười.
Trong đôi mắt của người phụ nữ này đều tràn đầy tình yêu, thật đẹp trai. Thật tuyệt vời, giống như bị anh ta…
“Cút!”
Hà Mộc mỉm cười, nói ra câu cực kì lạnh lùng.
Anh ta không có bất cứ hứng thú với những người phụ nữ thấp kém này, thèm khát thân thể anh ta vậy sao?
Ha ha!
Đám phụ nữ hèn mọn.
Người phụ nữ đứng ngây ra đó, hai mắt đỏ bừng lên như một đứa trẻ vậy, ôi một tiếng thì bật khóc, nước mắt chảy thành hàng, không phải cô ta đau khổ, cũng không phải là tức giận mà là vì cô ta không nghĩ đối phương lại sẽ nói chuyện với cô.
Giọng điệu thật lạnh lùng, tính cách thật ngang tàng mà.
Thật sự yêu anh ấy rồi.
Hạnh phúc!
Cảm động!
Anh ta đi tới bệnh viện, nhìn thoáng qua xung quanh, có không ít thiếu nữ đang đứng đợi lấy số mà thẹn thùng nhìn anh ta, mà anh ta cũng đã sớm quen những chuyện như vậy rồi.
Đi tới bàn lễ tân của bệnh viện.
Nữ y tá đang cúi đầu sắp xếp lại hồ sơ bệnh viện, phát hiện có người tới gần, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Hà Mộc.
Hai má nữ y tá liền đỏ bừng lên, trong lòng khiếp sợ, sao mà lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy chứ, không chỉ đẹp trai mà còn có hương vị của đàn ông nữa, thật khiến người ta không thể tự kiềm chế được mà.
“Xin chào.”
Hà Mộc mỉm cười, giọng nói thật nữ tính, người nữ y tá đang lắng nghe đó cảm thấy rằng tai mình sắp mang thai đến nơi vậy.
“Xin hỏi anh cần giúp đỡ gì sao?”
Nữ y tá đã làm việc nhiều năm như vậy, dùng thái độ thân thiện nhất mà hỏi.
Cô ta muốn lấy di động ra chụp trộm mấy tấm hình của đối phương, sau đó lấy ảnh chụp đó ra làm hình nền, buổi tối trước khi đi ngủ thì lôi ra liếm một lần.
Nếu như thật sự làm được như vậy, thì sẽ là việc hạnh phúc tới cỡ nào cơ chứ.
“Tôi muốn nói với cô ở bên ngoài, có được không?” Hà Mộc ôn hòa nói, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng nhưng chỉ xẹt qua, không để cho bất cứ ai chú ý tới.
“Được.”
Nữ y tá đứng dậy, bảo đồng nghiệp làm thay mình một chút.
Đồng nghiệp làm thay cô ta trông thấy người đàn ông đẹp trai như vậy vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, không nghĩ tới vậy mà Tiểu Lệ lại quen người đàn ông đẹp trai như vậy, xem ra cần phải tạo dựng quan hệ tốt với Tiểu Lệ mới được.
Bạn thân xung quanh của các cô gái xinh đẹp vĩnh viễn luôn khiến người ta phải thất vọng mà.
Nhưng những người anh em của các anh đẹp trai thì vĩnh viễn đều làm người nhớ thương.
Ở bên ngoài.
Tiểu Lệ đi theo sau Hà Mộc, Hà Mộc đi phía trước nhấn chặt dấu vân tay, cổ tay run lên, một lá bùa chú xuất hiện từ hư không, sau đó bốc cháy, hóa thành một ánh sáng đen nhập vào đầu ngón tay của Hà Mộc.
Hà Mộc xoay người, đặt một ngón tay lên trên trán Tiểu Lệ.
Vẻ mặt của Tiểu Lệ liền trở nên mơ màng hồ đồ.
“Cô có gặp qua người này không?” Hà Mộc hỏi.
Trong đồng tử của Tiểu Lệ hiện lên một khuôn mặt, đây là khuôn mặt của Cao Hùng.
“Gặp rồi.” Tiểu Lệ ngây dại nói.
“Anh ta đã chết chưa?”
“Chưa, anh ta được cứu sống lại rồi.”
“Hiện giờ đang ở đâu.”
“Bị người ta đưa đi, tôi cũng không biết bọn họ là ai, nhưng nghe nói là người của bộ phận đặc biệt đưa đi.”
Hà Mộc đã biết chuyện mà anh ta cần, sau đó lại đặt một ngón tay lên trên trán Tiểu Lệ, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, coi như cô chưa từng gặp qua tôi, người khác có hỏi thì không cần trả lời, đi.”
“Được.”
Tiểu Lệ xoay người rời đi.
Hà Mộc trầm tư.
“Cao Hùng uống phải thuốc độc, không những không chết mà ngược lại còn được cứu sống lại, như này có chút phiền phức rồi đây.”
Cái loại này là độc tố chí mạng, một khi đã dùng thì không thể cứu được.
Nhưng hiện giờ lại được cứu rồi.
“Bây giờ trình độ chữa bệnh đã giỏi đến vậy rồi sao?”
Hiển nhiên, Hà Mộc không nghĩ tới rằng chuyện sẽ thành như vậy, sau khi trở về, anh ta muốn nói cho đám người nghiên cứu độc tố đó, những độc tố mà các người nghiên cứu quả thực chính là cặn bã, bệnh viện người ta vẫn có thể cứu được chứ đừng nói cái gì mà thần tiên cũng không cứu nổi, khoác lác.
Bệnh viện.
Đồng nghiệp thay cô trông thấy Tiểu Lệ trở về, ngưỡng mộ mà vỗ vai cô ta, cười hì hì nói:
“Được đấy chứ, quen được người đàn ông đẹp trai như vậy mà giấu kỹ ghê.”
Tiểu Lệ phục hồi lại tinh thần, cũng không nhớ vừa nãy mới đi ra ngoài, nghi hoặc nói: “Người đàn ông đẹp trai gì cơ?”
“Đừng giấu nữa.”
“Không biết cô đang nói gì vậy luôn đấy.”
“Haiz, thói đời nóng lạnh mà, tôi cũng sẽ không đoạt người đàn ông của cô đâu.”
Đồng nghiệp thay cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, phụ nữ mà, quả nhiên đều ích kỷ như vậy, người đàn ông đẹp trai như vậy giới thiệu có chút thôi cũng có mất đi miếng thịt nào đâu.
Bộ phận đặc biệt.