Chương 516: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nghênh đón người chung phòng bệnh mới (3)
Đại ca.
Anh cũng là một bệnh nhân tâm thần đó, khả năng châm cứu của ông Trương không phải người bình thường nào cũng chịu được đâu, đều là bệnh nhân cả buông tha cho ông ta đi.
Anh xem ông ta ngay cả phao câu gà cũng dám hôn.
Bệnh rất nghiêm trọng.
Còn là bệnh nguy kịch, không có tương lai nữa rồi.
Viện trưởng Hách vỗ vai Lâm Phàm nói: "Khả năng châm cứu của ông Trương tôi rất tin tưởng, nếu hai người đã có nguyện vọng làm việc tốt như vậy, tôi cũng không thể không đồng ý, vậy tiếp theo giao cho ông Trương đi."
Lúc này.
Hiện trường rất yên tĩnh.
Nhóm điều dưỡng mờ mịt.
Chủ nhiệm trợn tròn mắt.
Ngay cả Khương Trung Hải vẫn luôn một mực giả bộ như bệnh nhân tâm thần cũng cảm thấy mờ mịt. Có cần thiết phải như vậy không? Vậy mà lại để một bệnh nhân tâm thần châm kim cho tôi, đây là cách đối đãi người bệnh của Thanh Sơn các người sao?
Nhưng ông ta vĩnh viễn nhớ kỹ mình là một người bệnh, cho dù gặp phải loại tình huống như thế này cũng nhất quyết không thể lộ ra biểu cảm choáng váng.
"Được, được, tôi muốn liếm ông."
Khương Trung Hải rất có tố chất trong việc giả trang bệnh nhân tâm thần.
"Ông Trương, dựa vào ông." Lâm Phàm tràn ngập tin tưởng nói.
Ông Trương nói: "Ừm, cứ tin tưởng tôi đi."
Ông Trương, người có được Vũ Trụ Vận Chuyển Pháp có lòng tin rất lớn đối với mình.
Trong phòng bệnh.
Khương Trung Hải nằm ở trên giường, cơ thể bị cố định, không thể động đậy, bất kỳ ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ lộ vẻ rất hoảng hốt, đầu tiên là sợ hãi, sợ sệt có người sẽ làm chuyện xấu đối với mình.
Mấy điều dưỡng vây kín ở xung quanh.
Nhóm người bệnh đứng ở ngoài tựa vào cánh cửa kính mở to mắt, tò mò nhìn vào bên trong.
Ông Trương lấy đại bảo bối của mình từ trong ngực, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra, nắn vuốt một cây ngân châm trong tay, nghiêm túc nói: "Ông đừng sợ, kỹ thuật châm cứu của tôi rất lợi hại, tôi đã từng châm cứu cho rất nhiều người, ngoại trừ một ít người bên ngoài, còn lại đều nói rất tốt."
Khương Trung Hải nhìn thấy ông Trương niết cây ngân châm trong tay, nói thật, có hơi khẩn trương, cũng không phải sợ bị đâm chết, mà là cảm giác tình huống này có hơi là lạ.
Nếu là một bác sĩ Đông y bình thường, ông ta chắc chắn sẽ không nói thêm gì nhiều.
Nhưng bây giờ người đang châm cứu cho ông ta là một bệnh nhân tâm thần.
Áp lực này rất lớn.
Chắc là mình có thể dựa vào bộ dạng bệnh tâm thần, dọa được đối phương sợ có khi lại hay.
Nghĩ đến là làm.
Ông ta tự tin mình có thể làm được điều này một cách hoàn hảo, có thể được điều động đến ẩn núp ở Thanh Sơn, chắc chắn phải là người có năng lực.
"Tôi muốn liếm ông..."
Khương Trung Hải phát huy năng lực biến thái của mình, lè lưỡi ra, vẻ mặt dung tục buồn nôn mà nhìn ông Trương.
Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Tình trạng của ông ta đúng là rất nghiêm trọng, bệnh không nhẹ."
"Viện trưởng, làm thế này thật sự không sao chứ?" Chủ nhiệm lo lắng hỏi.
Hai tay viện trưởng Hách chắp sau lưng, nói: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Ông ta lẳng lặng nhìn.
Cái gì cũng không nói.
Khóe miệng câu lên nụ cười ý tứ hàm xúc.
Ông Trương nhìn Khương Trung Hải phun đầu lưỡi ra, nhướng mày, lập tức biết việc này không ổn, nhanh tay lẹ mắt, một châm mạnh mẽ đâm vào trên đầu lưỡi của Khương Trung Hải.
"Được rồi, nơi nào có bệnh thì trị chỗ đó, đây là tinh túy của ngành châm cứu, ông đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Ông Trương nắm lấy đầu lưỡi của Khương Trung Hải, một châm rồi lại một châm đâm xuống.
Trong chớp mắt.
Đã là bảy, tám châm đâm xuống rồi.
Tốc độ này quả thực xứng với cái danh chuyên gia châm cứu lâu đời.
“Ha ha!”
Viện trưởng Hách mỉm cười rời đi, ông ta không chút hứng thú về những chuyện xảy ra tiếp theo.
Việc châm cứu của ông Trương từ đầu tới cuối là một chuyện rất bí ẩn.
Ông ta đoán không ra cũng không thể tìm hiểu một cách rõ ràng được.
Thuật châm cứu ngay cả Độc Nhãn Nam cũng không chịu nổi vậy thì càng không cần phải nói đến người khác, hoặc ngay cả Lâm Phàm cũng không chịu nổi, bây giờ người này sao có thể chống đỡ được chứ?
Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Trong giấc mơ muốn suy nghĩ cái gì cũng có thể thành sự thật.
Phòng làm việc.
“Đã vươn tay đến chỗ của mình rồi sao?”
“Nhưng mà chỗ này của mình hình như không có thứ gì đáng giá cả.”
Hách Nhân suy nghĩ, cũng không biết bọn họ muốn làm cái gì, ẩn nấp trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của ông ta có phải hay không đầu óc hơi có vấn đề.
Ông ta nghiên cứu về bệnh nhân tầm thần nhiều năm như vậy, có bệnh hay không ông ta liếc qua một cái là có thể nhận ra rồi.
Đối với người bình thường, biểu hiện của đối phương quả thực giống như bệnh nhân tâm thần.
Nhưng đối với Hách Nhân mà nói lại giống một hành vi biến thái hơn.
Bấm điện thoại.
“Alo!”
Hách Nhân dựa lưng vào ghế sô pha, cười ha ha nói: “Ở đây xảy ra một chuyện rất thú vị, cậu muốn biết không?”
“Haizz, cái người này đúng là không thú vị gì cả, đoán một chút cũng không được sao?”
Ông ta đã sớm biết tên Độc Nhãn Nam này không có tí lạc thú nào mà, hoàn toàn vô vị, Độc Nhãn Nam độc thân đến bây giờ không phải là không có lý do, nếu là người không có thú vui thì ai bằng lòng ở bên ông ta cả đời chứ.
Nếu thật sự ở bên nhau thì chẳng phải là sẽ ngột ngạt muốn chết sao.
Độc Nhãn Nam nói: “Có chuyện gì thì nói đi, bây giờ tôi rất bận.”
Hách Nhân nói: “Cũng không có gì, hôm nay ở trên đường mới đưa về được một bệnh nhân tâm thần, nhưng mà tôi thấy không giống bệnh nhân lắm, ngược lại giống như là thành viên của Hội ám ảnh, đúng lúc bị Thanh Sơn của chúng ta tiếp nhận, cậu nói những người này đầu có phải có bệnh hay không, Thanh Sơn còn có cái gì tốt để rình rập nữa đâu.”
Độc Nhãn Long chú ý tới.
“Tôi phái người đi bắt đối phương trở lại.”