Chương 515: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nghênh đón người chung phòng bệnh mới (2)
Nhưng bây giờ...
Mẹ nó, biết rõ tôi là bệnh nhân tâm thần mà còn dám đánh tôi.
Lá gan của ông cũng quá lớn rồi đó.
Khương Trung Hải biết mình bây giờ là một bệnh nhân tâm thần.
Không thể bị lộ tẩy.
"Tôi liếm..."
Cho dù mặt có sưng phù lên thì như thế nào, lúc nên liếm vẫn phải liếm, nhất định phải làm cho tất cả mọi người tin tưởng ông ta là bệnh nhân tâm thần.
Nam điều dưỡng cầm gà lên.
Viện trưởng Hách chĩa cái phao câu gà nhắm vào ngay mặt của ông ta: "Liếm đi."
Khương Trung Hải cười ngây ngô, một phát cướp lấy vặt lông gà sau đó bắt đầu điên cuồng liếm.
Ọe!
Có người không chịu nổi hình ảnh gớm ghiếc này.
Trực tiếp nôn mửa không ngừng.
Mẹ kiếp!
Con mẹ nó thật là đáng sợ, bệnh nhân tâm thần này đúng là có khẩu vị nặng, thật sự khiến bọn họ chịu không nổi.
Chủ nhiệm dò hỏi: "Viện trưởng, rốt cuộc tình trạng của ông ta là như thế nào, tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân tâm thần rồi, nhưng chưa bao giờ thấy qua loại người si mê đối với liếm như vậy."
Viện trưởng Hách trầm tư, dường như là đang nảy ra một suy nghĩ nào đó.
Chủ nhiệm móc tờ giấy từ trong ngực ra, hơi nghiêng cơ thể, vểnh tai, chuẩn bị tư thế ghi chép lại toàn bộ lời nói của viện trưởng, biểu hiện một bộ dạng khao khát tri thức.
Nhóm điều dưỡng xung quanh bất đắc dĩ.
Nói về khả năng vuốt mông ngựa, bọn họ chắc chắn không bì được so với chủ nhiệm, chủ nhiệm không hổ là chủ nhiệm, có thể leo lên vị trí này đều có lý do cả, thật sự lợi hại, chỉ vỏn vẹn một chiêu này thôi cũng đủ để bọn họ học tập theo.
"Căn cứ theo nghiên cứu của tôi, có khả năng ông ta mắc chứng bệnh ảo tưởng cuồng liếm bẩm sinh, loại bệnh này không có ghi chép trên tài liệu bệnh tâm thần nên rất ít người biết đến nó." Viện trưởng Hách nói.
"Thì ra là thế." Chủ nhiệm bỗng nhiên hiểu ra, dường như ngộ được một loại võ học chí cao vô thượng mà mình không ngờ tới, tất cả suy nghĩ đều hiện lên trên khuôn mặt, mà người bình thường không thể nào học theo được.
Đây là trải qua hơn mười năm học tập, tìm tòi mới có thể học được tố chất nghề nghiệp chuyên nghiệp như vậy.
Chủ nhiệm nói: "Vậy viện trưởng, loại bệnh này nên trị liệu như thế nào?"
Viện trưởng Hách nói: "Muốn chữa khỏi loại bệnh tâm thần này, nhất định phải chịu đựng trị liệu điện giật, một lát nữa các cậu cứ cho ông ta làm thử trị liệu một lần trước xem thế nào, sau khi làm xong, nếu ông ta còn muốn liếm, vậy tiếp tục làm, làm đến khi ông ta không nói được nữa thì thôi."
"Ông ta rất muốn liếm như vậy cũng có nguyên nhân, là bởi vì trong cơ thể ông ta chứa một loại kích thích dư thừa dẫn đến khao khát của bản thân."
Chủ nhiệm cái hiểu cái không gật đầu: "Thì ra là thế."
Khương Trung Hải cảm thấy không ổn.
Nhưng thân là bệnh nhân tâm thần nhất định phải diễn làm sao cho thật giống, diễn cho ra dáng, nếu như biểu hiện ra sự sợ hãi, vậy rất có thể bị người ta nhìn thấu.
Nhưng vào lúc này.
Có một điều dưỡng ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Lâm Phàm và ông Trương đã trở lại."
Bọn họ là ngôi sao của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, điều dưỡng và các bác sĩ đều vô cùng thích bọn họ.
Mặc dù bọn họ thường xuyên chơi trò chơi nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ làm người khác bị thương, chỉ là có đôi khi chơi đùa hơi dọa người mà thôi.
"Trở về rồi à?" Viện trưởng Hách mỉm cười hỏi.
Lâm Phàm nói: "Vâng, trở lại xem một chút, chúng tôi từ nội thành xuyên qua cầu lớn vượt sông, sau đó cảm thấy cách nhà thật là gần, nên trở về xem thử."
Ông Trương và những người bạn bệnh nhân khác phòng chào hỏi nhau.
Đã lâu không gặp.
Đều rất tưởng niệm.
Nhóm bệnh nhân của những phòng bệnh xung quanh đều đi ra trò chuyện với ông Trương.
"Tôi nghe nói ông và Lâm Phàm đi ra thế giới bên ngoài chém giết Ma Vương, thấy hai người an toàn trở về, tôi yên tâm rồi. Nếu như hai người có cần gì thì cứ nói với tôi một tiếng, bằng vào khả năng của tôi bọn họ nhất định sẽ nể mặt."
"Gần đây tôi phát hiện ra một bí mật lớn, nhưng bởi vì là bí mật lớn nên tôi không thể nói cho ông biết."
"Ông có biết cái tên vừa rồi kia không? Ông ta bị bệnh không nhẹ, tôi nhìn thấy ông ta liếm phao câu gà mà rợn hết cả người."
"Cẩn thận ông ta, ông ta là biến thái đấy."
Khương Trung Hải nghe thấy lời bàn luận của đám bệnh nhân tâm thần.
Rất thất vọng.
Một đám người bị bệnh tâm thần thật nói ông ta bị bệnh tâm thần.
Rất nhục nhã.
Nhưng ông ta hiểu được đó là vì mình diễn quá giống, nhất định phải vì bản thân mà nhấn like một cái, nhiệm vụ như vậy giao cho ông ta là đúng rồi, chỉ có ông ta mới có thể lẻn vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn một cách hoàn hảo.
Không chỉ không bị phát hiện, còn bị bệnh nhân tâm thần thật sự xem là người bệnh, đây là ẩn núp thành công đến cỡ nào cơ chứ.
"Cậu ta chính là Lâm Phàm."
Lúc Khương Trung Hải giả điên giả dại còn lặng lẽ đánh giá Lâm Phàm một chút, giống như đúc trên ảnh, không nhìn ra chỗ nào kỳ lạ cả, nhưng chính là cái dạng này, cậu ta là sự tồn tại kiêng kị nhất của tổ chức.
Cường giả, còn là cường giả rất mạnh.
Lâm Phàm tò mò nhìn người liếm phao câu gà: "Ông ta làm sao vậy? Hình như là rất đói?"
Viện trưởng Hách nói: "Vừa mới phát hiện ra một người bệnh, tình trạng bệnh có vẻ nghiêm trọng."
"Có cần để ông Trương giúp ông ta không, với bản lĩnh của ông Trương, nhất định có thể chữa khỏi cho ông ta." Lâm Phàm hỏi, anh rất tự tin đối với năng lực châm cứu của ông Trương, đồng thời cũng vô cùng hy vọng có thể trợ giúp cho người khác.
Nhóm điều dưỡng xung quanh bất đắc dĩ nhìn Lâm Phàm.