Chương 519: Thần, ngài như vậy hình như hơi lỗ mãng rồi
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
m thanh quen thuộc truyền đến.
“Đệch…”
Nhân viên lái xe từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trên sân thượng, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, vừa tới Thanh Sơn đã nhìn thấy tình huống như vậy, tình huống này còn cần gọi xe cứu thương sao, trực tiếp kéo đến dài hỏa táng hỏa táng luôn cho rồi.
Đúng là lãng phí thời gian mà.
Thần Long Bãi Vĩ.
Dừng xe.
“Nhanh, lên sân thượng cứu người.”
Một đám y tá đẩy xe băng ca cấp cứu bất chấp trời mưa chạy về bên đó.
“Viện trưởng, không hay rồi, Lâm Phàm bị sét đánh rồi.” Chủ nhiệm hốt hoảng nói.
Hách viện trưởng nói: “Bĩnh tĩnh đi.”
Cầm lấy áo hoác rồi đi ra ngoài, có cái gì đáng kinh ngạc đâu chứ, nếu như là trước kia tôi chắc chắn cũng sẽ giống như cậu, bị dọa đến giật bắn tại chỗ, nhưng bây giờ thì không có gì đáng kể cả.
Người khác có chuyện gì thì Lâm Phàm cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Sân thượng.
“Bác sĩ, cậu ta còn cứu được không?” Y tá nhìn Khương Trung Hải miệng sủi bọt mép, quả thực là bị dọa rồi.
Bộ dạng này.
Hẳn là không cứu được nữa rồi.
“Anh ta không sao.” Lâm Phàm cả người rách tung tóe, khói trắng bốc lên.
Hách viện trưởng nói: “Phiền mọi người đưa đến bệnh viện trước đi.”
“Hách viện trưởng, sau này trời mưa sấm sét, ngàn vạn lần không thể để cho bệnh nhân tự ý đi lên sân thượng, thật sự là quá nguy hiểm rồi.” Bác sĩ nói.
Bọn họ thực sự lo lắng cho Thanh Sơn.
Cho dù là mưa lớn như vậy, cũng không chút do dự, trực tiếp đi tới đây.
Một y tá vây quanh Lâm Phàm, bảo anh ta nằm xuống xe băng ca cấp cứu, đi tới bệnh viện, nhanh chóng kiểm tra một chút.
Lâm Phàm không sao cả, anh ta cảm thấy không cần phải như vậy.
Cơ thể khỏe mạnh.
Chỉ là quần áo bị rách nát mà thôi.
“Lâm Phàm, nhanh nằm lên đến bệnh viện thôi.” Ông Trương thuần thục nằm lên xe băng ca cấp cứu hét lên.
Áo blouse quen thuộc.
Ông ta khá nhớ bệnh viện Hoa Điền.
“Được thôi.” Lâm Phàm nằm lên xe băng ca cấp cứu, suy nghĩ đợi lát nữa đến bệnh viện thì muốn làm cái gì?
Bây giờ anh ta không sao cả, hơn nữa còn cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực.
Với tình hình như bây giờ thì một quyền cũng có thể đánh chết một con trâu.
“Viện trưởng, đi trước đây.”
Bác sĩ và các y tá đẩy xe băng ca cứu thương rời đi.
“Làm phiền mọi người rồi.” Vện trưởng Hách nói.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Tiếp xe cấp cứu vang lên.
Lái xe kỹ thuật cao siêu, quẫy đuôi một cái, đuôi xe biến mất ở chỗ rẽ.
Bệnh viện Hoa Điền.
Lý Lai Phúc biết Thanh Sơn bên kia có bệnh nhân tới, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, anh ta rất nhớ Lâm Phàm, đã lâu rồi chưa gặp lại, nên muốn gặp lại một lần.
Đừng nói là anh ta rất nhớ.
Các bác sĩ ở bệnh viện cũng rất nhớ Lâm Phàm, bọn họ có thể có được y thuật cao siêu như bây giờ tất cả đều là công lao của Lâm Phàm cả.
Không phải anh ta chăm chỉ tìm tới chỗ chết thì các bác sĩ ở đây sao có thể có nhiều cơ hội luyện tập chứ.
Những người bệnh bình thường thì chỉ cần phẫu thuật bình thường thôi, không có bất kỳ tính khiêu chiến nào.
Chỉ có gặp phải trường hợp của Lâm Phàm, đối với bọn họ mà nói, mới chính là có tính khiêu chiến lớn nhất.
m thanh quen thuộc vang lên.
Bên ngoài trời mưa.
Lý Lai Phúc dẫn bác sĩ đứng chờ ở cửa ra vào.
Lúc biết được người bị thương nặng là một người xa lạ, bọn họ thật sự có chút thất vọng, chỉ là sau khi nhìn thấy Lâm Phàm cùng ông Trương tới thì tâm trạng lại vui vẻ trở lại, rất lâu rồi không gặp, lần này gặp lại thật sự rất nhớ.
“Viện trưởng, anh ta còn có thể cứu chữa được sao?” Lúc bác sĩ nhìn tình hình của Khương Trung Hải, hít một ngụm hơi lạnh, cảm giác đã không thể cứu được nữa rồi.
Lý Lai Phúc nghiêm túc nói: “Chỉ cần có bệnh nhân đưa tới bệnh viên Hoa Điền chúng ta, mặc kệ là có cứu được hay không, trước tiên đưa lên bàn phẫu thuật đã, lập tức sắp xếp, cậu là bác sĩ mổ chính.”
Anh ta thân là viện trưởng, địa vị đương nhiên không giống rồi.
Bệnh nhân có thể làm cho anh ta đích thân mổ chính thật sự quá ít, chỉ có Lâm Phàm mới có thể khiến anh ta mặc vào áo blouse, cầm dao phẫu thuật, nghênh đón thử thách mới.
Còn những cái khác.
Để cho các bác sĩ khác bận rộn đi.
“Viện trưởng, bệnh nhân nặng như thế này rồi, tôi e là không cứu được nữa.” Bác sĩ ngoài miệng nói không nắm chắc nhưng trong lòng lại tràn ngập ý chí chiến đấu, viện trưởng bằng lòng giao cho anh ta một bệnh nhân nặng như vậy, chính là tỏ rõ viện trưởng đối với anh ta vô cùng tin tưởng, rất xem trọng anh ta, bất luận thế nào cũng phải nỗ lực, tuyệt đối không thể làm viện trưởng thất vọng.
Lý Lai Phúc vỗ bả vai anh ta nói: “Viện trưởng tin tưởng cậu.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ nhận được sự khích lệ to lớn, giống như được thần linh giúp đỡ, tinh thần biểu hiện ra cũng khác hẳn.
Phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và y tá nhìn bộ dạng của Khương Trung Hải, đều hít một ngụm khí lạnh.
Vì góp phần vào hiệu ứng nhà kính toàn cầu.
“Thanh Sơn đúng là tiềm tàng nhân tài mà.” Một y tá thán phục nói.
Kỹ thuật của bác sĩ bệnh viện Hoa Điền vì sao lại lợi hại như vậy chứ, đều là có nguyên nhân cả, bởi vì bọn họ thường xuyên xử lý những bệnh nhân có tình trạng khó giải quyết, chẳng hạn như Lâm Phàm, nhiều lần tự tìm đường chết.
Cho nên bác sĩ ở bệnh viên Hoa Điền chỉ có thể khổ luyện, trong vô số lần phẫu thuật, bọn họ đã học được kỹ năng thực sự.
Rất nhanh, các bác sĩ đã bận rộn.
Lúc bọn họ ở trong phòng phẫu thuật, bọn họ cảm thấy gánh nặng trên cơ thể nặng nề, giống như có ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy.
Trong phòng bệnh.
“Em gái nhỏ, cảm thấy thế nào rồi?” Lâm Phàm ngồi bên gường mỉm cười hỏi.
“n nhân, cháu nó đang hồi phục rất tốt.” Trương Hồng rất khẩn trương, người trước mắt là ân nhân cứu mạng của anh ta, nếu con gái xảy ra chuyện, anh ta sẽ cảm thấy cuộc sống rất u ám, nhưng quan trọng là ân nhân là một bệnh nhân tâm thần, trong lòng anh ta rất sợ hãi.
Tổn thương tôi cũng không sao cả.
Nhưng ngàn vạn lần đừng tổn thương đến con gái của tôi.