Chương 66: Ba Ba! Người Ở Đâu? Con Đói!
Ba Ba! Người Ở Đâu? Con Đói!
Lý viện phó suýt chút nữa đã ngất xỉu, ông tuyệt vọng nhìn Lâm Phàm, "Ta xin ngươi đừng ở nơi này phát bệnh mà, nó có đáng yêu hay không không liên quan gì tới ngươi. Xin ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi, hiện tại chúng ta mau chạy đi vẫn còn kịp."
Nếu như Hách viện trưởng có mặt ở đây, ông ấy sẽ lạnh nhạt nói: Ngươi căn bản không hiểu bệnh nhân tâm thần gì cả.
Hắn hỏi ngươi đáng yêu không?
Ngươi cứ trả lời là đáng yêu thôi không được sao, mắc cái gì phải nói dông dài nhiều lời như vậy, căn bản thì bọn họ nghe cũng không hiểu.
"Viện trưởng, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Tài xế lái xe lấy hết dũng khí, cơ hội để biểu hiện thành ý tới rồi, hắn đứng chắn trước mặt phó viện trưởng, ngữ khí kiên định nói.
Mặc dù thật lòng tài xế lái xe cũng rất sợ hãi, nhưng đôi khi cơ hội chỉ đến duy nhất có một lần trong đời, nếu không hảo hảo nắm chặt thì sau này hắn nhất định sẽ hối hận.
Lý viện phó vui mừng vỗ bả vai lái xe, "Tốt, bệnh viện chúng ta có thể có nhân viên giống như ngươi, ta rất vui mừng. Phía sau xe có một cây côn sắt, ngươi dùng nó để liều mạng với tà vật đi. Nếu như ngươi bất hạnh bỏ mình, bệnh viện sẽ phụ trách cuộc sống cho vợ con của ngươi, nếu như ngươi trọng thương, bệnh viện sẽ miễn phí trị liệu cho ngươi cả đời này."
Lái xe nghe mà ngây người, hai mắt trợn tròn.
Cái này cùng với việc bảo vệ mà hắn nghĩ không giống nhau a.
Thật sự là muốn hắn tiến lên quyết đấu một trận ra trò với tà vật sao? Như này không khỏi cũng quá tuyệt tình đi.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nhỏ giọng trao đổi.
Từ trước tới nay hai người họ chưa từng gặp qua sinh vật nào kỳ lạ như vậy, nhưng dựa theo cảm giác thì sinh vật trước mặt đây quả thật đẹp mắt, so với Tang Cẩu cùng Huyền Xà đều đáng yêu hơn nhiều.
(Tiêu chuẩn đáng yêu của Lâm Phàm và Trương lão đầu = hình thể đủ lớn.)
Tài xế lấy ống sắt từ phía sau xe cứu hộ ra, làm bộ bình tĩnh đứng ở bên người phó viện trưởng.
Lý viện phó thật sự rất muốn chạy trốn, trong đầu không phải là chưa từng suy nghĩ đến việc vứt bỏ một già một trẻ kia để rời đi, thế nhưng ông không thể làm ra hành động mất nhân tính như vậy được.
Mà tà vật bạch tuộc đang dần dần di chuyển tới gần.
Hiện tại chỉ còn cách chỗ bọn họ khoảng hơn mười mét mà thôi.
"Viện trưởng, các ngươi đi trước đi, để ta đối phó với nó."
Tài xế lái xe siết chặt ống sắt trong tay, đã làm tốt công tác tư tưởng sẽ bị con quái vật phía trước nghiền nát sạch sẽ. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến người nhà thì hắn lại gắng gượng trấn định.
Lão bà, nhi tử, vì tương lai của các ngươi, ta nhất định phải phấn đấu một phen, xem như lấy cái chết của ta đổi lại cho các ngươi một tương lai sáng sủa, tươi đẹp hơn đi.
Hắn đã làm nghề lái xe này mười năm rồi, tiền lương rất thấp, lão bà cùng hài tử trong nhà đều phải chịu khổ theo hắn. Một nhà mấy miệng ăn cứ phải chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp, ngay cả quần áo mới cũng không nỡ mua, cuộc sống khắc khổ như vậy hắn đã tập thành thói quen, lão bà cũng vậy mà đám con của hắn cũng thế.
Nhưng hắn thân là nam nhân, há có thể bắt vợ con cả đời sống một cuộc sống tủi nhục như này mãi? Hắn đã rất cố gắng, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, không phải cứ cố gắng liền có thể nở hoa kết trái.
"Đến đây đi."
Tài xế lái xe đã hạ quyết tâm, hắn cầm ống sắt gõ lên một cái xe cách xa mấy người Lý viện phó, hòng thu hút sự chú ý của bạch tuộc.
Thân thể nhỏ bé này của hắn ở trong mắt tà vật bạch tuộc ắt hẳn chỉ tựa như một con cá tầm thường so với cá mập. Không biết hắn có thể cầm cự được tới bao lâu...
Nhưng đúng vào lúc này, đột ngột có người vỗ vào bả vai tài xế lái xe.
Tài xế lái xe giật mình quay đầu lại, phát hiện ra người vừa vỗ vai mình chính là Lý viện phó, hơn nữa thần thái của ông ta đã thay đổi rõ rệt.
"Hay là để ta tới đi."
Sắc mặt Lý viện phó lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, từ từ gỡ chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay xuống, giao cho tài xế lái xe, đoạn nói: "Hãy giữ nó thật tốt cho ta. Chiếc đồng hồ đó rất có ý nghĩa, đây là món quà mà ta nhận được khi vừa mới trở thành bác sĩ chính, ta đã phẫu thuật thành công và cứu được một đôi mẹ con kia, sau đó ông chồng của người phụ nữ đấy đã tặng chiếc đồng hồ này để thay lời cảm tạ."
"Ta rất thích nó, vẫn luôn mang theo bên người, ngươi hãy cầm chắc nó trên tay, đừng làm mất."
Lý viện phó tiếp nhận ống sắt từ trong tay tài xế lái xe, ông khẽ bẻ cổ, tiếng xương cốt vang lên răng rắc. Khí chất kia, thần thái kia, tựa như một vị đại ca giang hồ đã thoái ẩn nhiều năm, nay xăm hình rồng dữ tợn lên lưng, một lần nữa mạnh mẽ bước vào thế giới hắc ám.
"Viện trưởng. . ." Lái xe bị khí thế của đối phương làm cho chấn kinh, y run rẩy gọi ông nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Lý viện phó nhếch miệng, thản nhiên nói: "Ngươi biết không? Lúc tuổi còn trẻ, ta từng nhập ngũ ba năm, được bầu thành tiểu binh ưu tú, về sau ta đã ghi danh khảo hạch vào Phật gia cao viện, nếu như không phải ngày đó ta đột ngột bị đau bụng, ảnh hưởng tới sức phát huy trong lúc kiểm tra thì có khi hiện tại ta đã không phải là phó viện trưởng của bệnh viện này, mà là một vị cường giả tuyệt thế chân chính rồi."
"Một con tà vật nho nhỏ mà thôi, nhìn kỹ nhé."
Lái xe nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý viện phó, chẳng biết tại sao nhưng hắn đột nhiên phát hiện bóng lưng của ông ấy rất cao lớn, tản ra hào quang thần thánh, quang huy quá đỗi lóa mắt khiến hắn thậm chí còn có suy nghĩ quỳ xuống bái lạy đối phương.
Phó viện trưởng đã giao chiếc đồng hồ mà ông vẫn luôn đeo cho hắn cầm.
Hắn biết đây là món đồ quý giá nhất trên thân phó viện trưởng, hiện tại có thể đem nó giao cho hắn giữ giùm, vậy nói rõ ông ta đối với hắn là cỡ nào coi trọng.
Giờ khắc này, tài xế lái xe nắm chặt chiếc đồng hồ điện tử trong tay, lệ rơi đầy mặt, gào thét lên: "Viện trưởng, ngài yên tâm đi, dù cho có mất mạng thì ta chắc chắn cũng sẽ bảo vệ tốt đồng hồ của ngài."