Chương 67: Có Thể Đánh Nhẹ Thôi Được Không?
Có Thể Đánh Nhẹ Thôi Được Không?
Lý viện phó chậm rãi đi về phía bạch tuộc, ông không quay đầu lại mà chỉ khẽ giơ tay lên, làm ra thủ thế OK.
Sự tự tin toát ra từ trên người Lý viện phó kia biểu hiện đến vô cùng tinh tế.
Chưa bao giờ có người nào nhìn thấy Lý viện phó lại bá đạo tới như vậy.
Người trước đây vì không muốn tiếp nhận bệnh nhân tâm thần mà đã từng quỳ xuống trước mặt Hách viện trưởng, cầu xin ông ta buông tha cho mình là phó viện trưởng sao?
Hay là người vừa lẩm bẩm chửi rủa Hách viện trưởng, nhưng tốc độ tay đoạt hồng bao lại cực nhanh mới là ông ấy?
Không. . . Đều không phải là Lý viện phó!
Đó chỉ là hư ảo.
Lý viện phó đứng trước mặt tà vật bạch tuộc, ngẩng đầu nhìn, chậm rãi giơ cánh tay lên, côn sắt chỉ thẳng vào mặt nó, lạnh nhạt nói: "Ta là học viên chưa từng trúng truyển của Phật gia cao viện, là phó viện trưởng của bệnh viện Hoa Điền Tam Giáp, là một trong thập đại thanh niên kiệt xuất của thành phố Diên Hải - Lý Lai Phúc, hôm nay nhất định sẽ giết chết ngươi."
"Đến đi!"
Một trận gió ào ào thổi tới.
Vạt áo blouse trắng theo gió phất lên phần phật.
Tà vật bạch tuộc nghiêng đầu tò mò nhìn nhân loại trước mắt này, nó cảm giác hình như nhân loại đều thật là ngu a.
Lái xe thật sự bị rung động bởi bóng lưng của phó viện trưởng.
Nếu như hắn là tác giả tiểu thuyết, một màn trước mắt nhất định sẽ kích phát linh cảm của hắn để viết ra một thiên « Bóng Lưng Của Phó Viện Trưởng » cảm động thế nhân.
Tấm lưng kia cỡ nào cao lớn, cỡ nào oai phong, cỡ nào tang thương.
Đã thay bọn hắn ngăn trở tà vật đột kích.
Lý viện phó đối diện với tà vật, bóng lưng của ông ấy quả thật rất cao lớn, nhưng sắc mặt cũng rất khẩn trương, mồ hôi lớn như hạt đậu vẫn không ngừng nhỏ từ trán xuống, ông ấy khẽ nuốt nước bọt, bắp chân đều đang run rẩy lấy, nếu như không nhờ có chiếc áo blouse trắng che kín bắp chân thì chắc tài xế đứng sau đã nhận ra rồi.
"Có thể đánh nhè nhẹ thôi hay không?"
Thời điểm đứng trước mặt bạch tuộc, ông mới chợt nghĩ tới một việc, ấy là chính mình cũng chỉ là một kẻ quanh năm ngồi sau bàn giấy, dựa vào cây côn sắt trong tay mà muốn chiến đấu với tà vật?
Đừng có giỡn.
Tốt nhất là nên nhỏ giọng thương lượng với nó, hi vọng nó có thể nghe hiểu được những gì ông nói.
Thế nhưng bạch tuộc không chiều lòng người, xúc tu của nó vung lên, ầm một tiếng, trực tiếp đem Lý viện phó đánh bay.
"Viện trưởng. . ."
Lái xe nhìn thấy phó viện trưởng bay về phía này thì cơ hồ theo bản năng nhào tới làm đệm lưng cho ông ấy, hai người đè chồng lên nhau, trực tiếp va mạnh vào tấm kiếng xe cứu thương, vô ý đè lên nam tử bị câm đang nằm trên đó.
Nam tử bị câm vốn vẫn đang điên cuồng dùng máu viết mấy chữ 'SOS', nay nhìn thấy có hai bóng người bay tới thì trợn trừng cả tròng mắt, muốn vội vàng bò qua một bên thì đã không còn kịp nữa rồi, lập tức trở thành đệm lưng chống đỡ cho cả hai người bọn họ.
Nếu như y có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ giơ ngón giữa vào mặt đám người Lý viện phó: “Thì ra đây chính là lý do các ngươi cố ý không cứu ta, ra là đã tính trước tới chuyện sẽ dùng thân ta chống đỡ cho các người.”
"Viện trưởng, ngài không sao chứ?" Lái xe vội hỏi.
Lý Lai Phúc đáp: "Không có việc gì, chỉ là nhiều năm qua không chú ý rèn luyện nên hơi mập ra mà thôi, ngươi không tệ, chỉ cần chúng ta còn có thể sống sót, ta sẽ đề bạt ngươi thật xứng đáng."
"Tạ ơn. . . Tạ ơn, phó viện trưởng." Lái xe lắp bắp nói, hắn vui mừng quá đỗi nên quên mất lại kêu ông ta là ‘phó viện trưởng’.
"Chữ Phó này ta không thích nghe."
"Vâng, vâng, viện trưởng."
"Các ngươi chạy mau đi, đó là tà vật, nếu như các ngươi còn có chút lương tâm thì hãy cõng chúng ta theo." Lý Lai Phúc dùng sức nói với Lâm Phàm.
Vừa dứt lời, cả ông ta lẫn lái xe liền lâm vào hôn mê, chung quy vẫn là do tự tin quá độ hại bọn họ thật thảm.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nghi hoặc nhìn nhau, chỉ cách đây vài phút, hắn còn đang muốn thảo luận vấn đề cái con tay dài kia có đáng yêu hay không với hai người Lý viện phó, vừa mới lơ đãng một chút thì đã thấy bọn họ hôn mê bất tỉnh nằm ở kia, trước khi ngất còn lảm nhảm hét lớn cái gì đó.
"Có phải chỗ này của bọn họ có vấn đề hay không?" Lâm Phàm chỉ chỉ vào đầu của mình, tò mò hỏi.
"Dám lắm, thật là đáng sợ." Trương lão đầu rụt cổ, e ngại nhìn hai người Lý viện phó.
Mà ở phía bên kia, tà vật bạch tuộc di chuyển đến đây càng lúc càng gần, khí lực của nó rất lớn, hầu hết xe cộ cản đường đều bị nó dùng xúc tu đẩy qua một bên, thậm chí có xe con còn văng tận ra dưới chân cầu.
"Nó đang chạy tới gần chỗ chúng ta kìa."
"Tư thế đi đường vô cùng đáng yêu, có đúng không?"
"Ừm, đúng vậy."
Lâm Phàm sờ sờ bụng, hắn đã đói lắm rồi.
Trương lão đầu ngó nghiêng một vòng chung quanh, không nhìn thấy ai nguy hiểm thì liền bảo: "Người chạy mất hết rồi, để ta đi tìm công cụ, chúng ta phải nhanh lên một chút mới được, nếu không thì mấy người xấu hay lấy đồ của chúng ta lại tới cướp con vật đáng yêu đó nữa."
Rất nhanh bạch tuộc đã di chuyển tới trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm tò mò ngẩng đầu nhìn nó. Một người một tà vật cứ như vậy nhìn nhau.
Bạch tuộc vươn xúc tu thẳng tới cổ hắn, sau đó nhẹ nhàng dùng sức, từ từ quấn quanh cổ Lâm Phàm, nó cho rằng chỉ cần nó siết mạnh hơn một chút thôi là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tên nhân loại này.
Lâm Phàm không cựa quậy mà là đang tập trung nhìn xúc tu bóng loáng ngay tầm mắt, nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Hắn ngửi thấy hương vị của biển, không. . . đúng hơn là hương vị mằn mặn của muối.
"Khẳng định là sẽ ăn rất ngon."
Lâm Phàm khó mà chịu đựng được cảm giác đói bụng đang hành hạ bên trong cơ thể, hắn vươn tay nắm lấy xúc tu bên dưới, đoạn há miệng cắn ngập răng một miếng, dùng sức cắn rách ra một khối thịt bạch tuộc.
“Arghhhh...”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tà vật bạch tuộc đau tới nỗi toàn thân run rẩy, viền mắt thậm chí còn ứa cả giọt lệ, nó không thể nói chuyện ra thành lời, nhưng trong lòng thì đang điên cuồng gầm thét.
"Ba ba, mau tới cứu con, nhân loại dám cắn con."
"Đau quá."
"Bảo bảo bị rách tay rồi."
"Đáng giận!"