Chương 68: Ba Ba, Cứu Con, Con Chỉ Còn Lại Một Cái Đầu!
Ba Ba, Cứu Con, Con Chỉ Còn Lại Một Cái Đầu!
Tà vật bạch tuộc giận dữ huy động một đầu xúc tu khác, phá không mà đến, tốc độ rất nhanh, mắt thấy sắp đụng được đến đầu của Lâm Phàm thì đột nhiên lại bị hắn giơ tay ra, một phát bắt trúng ngay xúc tu của nó.
“???”
Bạch tuộc cực kỳ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới xúc tu của mình lại bị nhân loại dễ dàng bắt lấy như vậy.
Ngay sau đó còn có một chuyện kinh khủng hơn diễn ra. Bạch tuộc sợ hãi phát hiện bản thân mình đang bị tên nhân loại nhỏ bé trước mắt nắm chặt lấy một đầu xúc tu của nó, sau đó nhấc bổng nó lên quăng qua trái. Bạch tuộc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại thấy chính mình lần nữa bị nhấc lên rồi lại bị ném mạnh về phía bên phải.
Rầm!
Rầm!
Mỗi một lần nó rơi xuống thì mặt đất bên dưới liền bị nứt vỡ ra thành vô số khe rãnh chạy dọc theo chiều dài con đường, thậm chí có chỗ còn bị nện ra thành cái hố nhỏ.
"Ba ba, cứu con. . ."
Tà vật bạch tuộc trợn tròn mắt, tại sao có thể như vậy? Ta là tà vật bạch tuộc mà, ta rất lợi hại, vì cái gì lại bị nhân loại yếu ớt ném cho đau tới như thế? Đau quá, đau đến chết đi được!
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, vung tay ném bạch tuộc qua trái rồi lại qua phải, cứ thế quăng quật lung tung xuống mặt đường.
Hắn cảm giác con bạch tuộc đáng yêu ấy thật là nghịch ngợm.
Nếu nó đã muốn vươn vòi tới chơi đùa với hắn, vậy thì hắn sẽ dành thời gian chơi đùa một lát với nó.
Trương lão đầu cũng không hề nhàn rỗi, ông ta tìm thấy trong cốp sau của một chiếc xe có đủ cả vỉ nướng, dầu, dao nhỏ và đủ loại gia vị khác.
Mấy thứ này ông đều biết.
Trước kia ông ta từng xem trên TV một tiết mục nấu nướng, khi đó vừa xem vừa chảy cả nước miếng, trong lòng hiển nhiên ghi tạc các công cụ mà người đầu bếp hay dùng. Một thời gian dài sau khi tiết mục đó kết thúc, ông còn rủ Lâm Phàm tìm đủ mọi cách để kiếm mấy thứ này, đáng tiếc là đám người xấu ở Thanh Sơn đề phòng bọn họ như đề phòng giặc, vẫn chưa có cơ hội tìm thấy bất kỳ một món nào.
"Không nghĩ tới ta lại có thể gom góp đầy đủ công cụ trên TV từng biểu diễn, thật là hạnh phúc." Trương lão đầu vui vẻ ôm chặt đám đồ nghề làm bếp kia, hai mắt rưng rưng xúc động.
Ngay lúc Trương lão đầu đang kích động ôm mấy dụng cụ ấy thì bỗng có một thanh âm lớn tiếng truyền đến.
"Lão Trương, ngươi mau tới giúp ta, hình như nó sắp không xong rồi."
Trương lão đầu nghe vậy thì vội vã chạy tới, hoang mang hỏi: "Có chuyện gì?"
Lâm Phàm ngồi xổm ở mặt đất, ngón tay chọt chọt vào xúc tu của bạch tuộc, khó chịu nói: "Ta cũng không biết, vừa rồi ta đang cùng nó chơi đùa thì bỗng nhiên nó không nhúc nhích nữa, ngươi đến xem xem, liệu có phải nó chết rồi hay không, con vật đáng yêu như thế, không thể chết được."
Nếu hai người bọn họ có thể nghe thấy nội tâm tà vật bạch tuộc đang gầm thét thì hẳn là sẽ rất ngạc nhiên: “Hỗn đản, chơi đùa lúc nào, ngươi không phải đang cùng ta chơi đùa, mà là đang muốn lấy mạng ta thì có.”
Trương lão đầu đi tới gần con bạch tuộc quan sát thử, cau mày nhận xét: "Rất nghiêm trọng."
"Nó sắp chết rồi."
"Để ta châm cứu xem có cứu được nó không?"
Trương lão đầu lấy ra hộp kim châm mà Độc Nhãn Quái tặng cho ông ấy. Vị kia quả nhiên là người tốt, chỉ có điều gã không nguyện ý làm bạn với bọn họ, cũng vì điều này mà cả ông lẫn Lâm Phàm đều buồn bã không thôi.
Trương lão đầu nắm một cây ngân châm trong tay, đâm mạnh xuống xúc tu.
Tốc độ rất nhanh, vị trí chuẩn xác, quả quyết hạ châm.
Lâm Phàm ngồi xổm ở một bên nhìn rất cẩn thận, còn hào hứng chỉ điểm cho ông ta: "Vị trí này rất khó coi, đâm một châm đi."
"Được." Trương lão đầu dứt khoát đâm xuống.
Châm thứ hai!
Châm thứ ba!
. . .
Châm thứ mười ba!
Châm này vừa hạ xuống xong thì tà vật bạch tuộc liền cảm giác tình huống của mình không ổn rồi.
Nhân loại, ta là tà vật Bát Trảo Ngư Bảo Bảo, các ngươi không được phép làm vậy với ta.
Ba ba ta nhất định sẽ ăn sạch sẽ các ngươi.
Vốn dĩ xúc tu của nó trước đó còn có thể hơi động đậy, nhưng bây giờ thì nó không thể nhúc nhích một tí nào, ngẫu nhiên có xúc tu nào chợt run lên thì chẳng qua cũng chỉ là phản xạ bản năng mà thôi, nó không còn làm chủ được xúc cảm và điều khiển hành động của mình nữa.
Trương lão đầu thu ngân châm cất vào trong hộp, sắc mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói: "Ta đã tận lực, có thể nó sắp chết rồi."
Lâm Phàm thở dài một phen: "Tiếc nhỉ, trông nó đáng yêu như này."
"Đúng vậy, rất đáng yêu, nhưng nó chết rồi thì ngươi mới ăn nó được. Ngươi còn đói bụng không?" Trương lão đầu hỏi.
"Đói, rất đói." Lâm Phàm sờ lấy bụng nói.
Trương lão đầu đem đống dụng cụ mà ông mới tìm được lấy ra khoe: "Ngươi nhìn cái gì nè. Nếu nó chết rồi thì chúng ta rốt cục không cần phải chờ đợi nữa, hiện tại liền có thể ăn nó luôn."
"Có phải cũng sẽ rất mỹ vị giống tiểu cẩu lần trước hay không?" Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt.
"Ừ, nó đáng yêu hơn cả tiểu cẩu cho nên nhất định sẽ rất ngon. Ngươi đợi ta một chút, ta chuẩn bị công cụ đã."
Rất nhanh, vỉ nướng đã được đốt lửa lên.
Đừng hỏi bệnh tâm thần làm thế nào mà có thể chuẩn bị vỉ nướng được, đây chính là thiên ý a.
Lâm Phàm ngồi xổm bên cạnh bạch tuộc, dùng con dao gấp cẩn thận cắt một khối xúc tu lớn rồi đặt lên vỉ.
Tư tư!
Mùi thịt nướng thơm ngon bốc lên, hương vị này thật sự khiến người ta cảm thấy thòm thèm không thôi.
Trương lão đầu còn biết vung vẩy thêm cả hồ tiêu và gia vị lên trên khiến cho mùi hương càng thêm hấp dẫn.
"Lão Trương, ngươi thật giỏi." Lâm Phàm nhìn không chuyển mắt.
"Ha ha." Trương lão đầu thoáng chốc đã hóa thân thành đầu bếp, liên tục lật qua lật lại xúc tu bạch tuộc kia, dương dương đắc ý tiếp nhận lời khen của bạn mình.
Hai người bọn họ đều đang rất ngóng trông thịt mau chín. Cảm giác cẩu cẩu cùng rắn rắn đều sẽ không ngon bằng món này.
Quả nhiên, vật càng đáng yêu thì lại càng ăn ngon.
Thật ra tà vật bạch tuộc vẫn chưa chết.
Nó còn sống.
Vừa mới rồi chỉ là bị mười ba kim châm thần thánh của Trương lão đầu đâm cho hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Trong cơn mơ màng, nó luôn cảm giác tay chân không ngừng tách rời ra khỏi thân thể, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Bạch tuộc cố gắng tỉnh lại.