Chương 77: Ta Đang Gây Sự Với Ngươi Đấy!
Ta Đang Gây Sự Với Ngươi Đấy!
Trương lão đầu lén lút nhìn hộ công ngồi yên như tảng đá đằng xa xa, sau đó cẩn thận từng li từng tí móc ra hộp ngân châm, ngón tay nắm vuốt một cây kim, nhanh chóng quả quyết đâm xuống.
Một lát sau, Trương lão gãi gãi đầu.
"Thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu bĩu môi, khổ sở nói: "Ta tìm không thấy vị trí."
"Tùy tiện đâm một châm là được rồi." Lâm Phàm tiếp lời.
Trương lão lắc đầu, "Không thể, ngươi là bạn của ta, ta nhất định phải chăm chú đối đãi, không thể tùy tiện đâm một châm. Ồ! Ta tìm được rồi, vị trí này ta thấy rất không thoải mái, chính là nó."
Vừa dứt lời.
Một châm cuối cùng quả quyết đâm xuống.
"Cảm giác thế nào?"
"Tê tê."
"Còn gì nữa không?"
"Ê ẩm."
"Còn gì nữa không?"
"Choáng váng."
"Vậy là đúng rồi, đây chính là công hiệu của Nửa Bước Vũ Trụ Vận Chuyển Pháp, ta cảm giác mình đã thành công, một châm cuối cùng vừa rồi hạ xuống rất đúng, căn cứ theo nghiên cứu của ta, bây giờ tế bào trong thân thể ngươi đều đã kích hoạt, bọn chúng sẽ vì ngươi mà cung cấp sức mạnh siêu cường."
Trương lão đầu lộ ra nụ cười xán lạn, ông tin tưởng phương pháp tu luyện của Lâm Phàm, mà Lâm Phàm cũng tin tưởng châm cứu của ông.
Người khác không tin thì kệ bọn họ, không quan trọng, chỉ cần bạn tốt của ta tin tưởng là được.
Trương lão đầu rút ngân châm đâm trên người Lâm Phàm ra, cẩn thận từng li từng tí để vào trong hộp, sau đó chỉ vào đũng quần hắn rồi nói: "Ta đề nghị ngươi đưa thứ này để ta giúp ngươi bảo quản, không thì khẳng định sẽ bị những người xấu kia cướp đi."
Lâm Phàm cúi đầu nhìn đũng quần mình, thoáng lâm vào trầm tư một lát.
"Ngươi nói có lý."
Hắn kéo đũng quần ra, lấy ra con dao nhỏ giấu trong đó, trịnh trọng giao cho Trương lão đầu, "Ngươi là bạn của ta, giao cho ngươi cất giữ ta rất yên tâm."
"Ừ, ta sẽ bảo vệ nó thật tốt." Trương lão đầu nâng hai tay tiếp nhận con dao nhỏ, sau đó kéo đũng quần của mình xuống, bỏ dao vào, shhh. . . Hơi đau một chút, ông ta lại lấy dao ra, "Hay là đặt ở trong ngực thì hơn."
...
Trương lão đầu đứng lên, nhìn về phía các hộ công nơi xa xa. Ông chậm rãi đi đến trước mặt một hộ công đang đứng khoanh hai tay gần mình nhất, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Hộ công nam trẻ tuổi này tên là Tôn Năng, đôi mắt của y rất to.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học y đã mang hùng tâm xâm nhập vào trong biển lớn, nào ngờ xui xẻo bị đồng học lừa gạt, bị bạn gái lừa gạt, bị bạn thân lừa gạt, bị lừa đến nỗi táng gia bại sản, xám xịt trở lại thành phố Diên Hải. Sau khi được người trong nhà giới thiệu, y mới trở thành hộ công tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Muốn trở thành hộ công ở đây cũng rất khó.
Đầu tiên trạng thái tinh thần phải tốt, có kiên nhẫn, có nhiệt tình, còn phải có lòng yêu thương bệnh nhân.
Y tự nhận là mình có thể làm được tất cả những điều này.
Thế nhưng. . .
Bốp!
Trương lão vỗ cái “bốp” lên đầu Tôn Năng, lại ngưng mắt nhìn chăm chú vào Tôn Năng, ý tứ rất rõ ràng, ta đang gây sự với ngươi đấy, ngươi không có ý nghĩ gì sao?
"Ngươi. . ."
Tôn Năng vừa định hỏi đối phương đang làm cái trò gì vậy, nhưng nhất thời lại ngậm miệng, y nghĩ tới nội dung lúc huấn luyện, phải có kiên nhẫn, phải có ái tâm, không thể đánh mắng, cần hòa nhã giao lưu.
Bộp!
Trương lão đầu lại vỗ một cái lên đầu Tôn Năng, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ lên đũng quần Tôn Năng một cái.
"Á!"
Tôn Năng bưng lấy đũng quần, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhìn thấy Trương lão đầu cười to chạy đi thì y vội vàng hô.
"Bắt ông ta lại. . ."
Hộ công gần đó nhìn thấy Trương lão đầu nổi điên, vội vàng bắt đầu lập vòng vây xung quanh.
Lâm Phàm nhìn thấy Trương lão đầu bị một đám người xấu đuổi theo thì cảm động muốn rơi lệ.
Lão Trương, ngươi thật là quá tốt!
Lâm Phàm lén lút chạy đến dưới hộp cao áp, hắn với không tới nên đành phải ôm cột đá trèo lên, nhưng mà lại không bò lên nổi. Hắn đứng trên mặt đất gãi gãi đầu, trong lòng vô cùng hoang mang.
Cao quá, không bò lên nổi thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy lão Trương vẫn đang bị người xấu đuổi theo, hắn lắc mạnh đầu, tuyệt đối không thể làm uổng phí sự cố gắng của lão Trương được, bất luận như thế nào hắn đều phải leo lên.
Bên cạnh hộp cao áp có viết:
« Cao áp nguy hiểm, không phận sự miễn chạm vào, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả »
Lâm Phàm rất bình tĩnh, hắn nhận ra những chữ này, hắn không phải là kẻ mù chữ, hắn là một người rất có học vấn, chỉ là người khác không phát hiện mà thôi.
Hắn cảm giác không bò lên nổi thì có thể nhảy lên, Lâm Phàm chỉ nhẹ nhàng dùng sức, hai chân đạp một cái, thế mà thật sự vọt lên.
Cho tới tận bây giờ Lâm Phàm vẫn chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhảy cao như vậy, lòng tin của hắn vững chắc hơn một chút, chính là chỉ cần là điều hắn muốn, nhất định có thể làm được, không thử thì mãi mãi cũng không biết mình có bao nhiêu lợi hại.
Hai cái lỗ của ổ điện đã từng là đường tắt thông tới Thiên Đường, mà bây giờ hộp cao áp chính là đường tắt đặc biệt mà ngay cả bệnh viện hắn cũng không cần phải ghé qua.
Người bình thường nhìn thấy thứ đồ chơi này tuyệt đối sẽ bị hù cho sợ chết khiếp, chỉ mong né càng xa càng tốt.
Mà đối với Lâm Phàm thì hắn lại muốn chạm thử dòng điện cao áp mà lão Trương nói với hắn kia, có lẽ sẽ thật sự hữu dụng, hi vọng đừng khiến cho người ta thất vọng.
"A ha, đuổi ta à. . ."
Trương lão đầu linh hoạt tựa như con khỉ, ông ta chạy cực kỳ nhanh, có tới mấy hộ công đuổi theo ông mà vẫn không thể đuổi kịp.
Các bệnh nhân tâm thần xung quanh thì vỗ tay bôm bốp, lớn tiếng ủng hộ.
"Hay, hay lắm. . ."
"Chạy mau lên, đừng để gã bắt lại."
Bọn hắn làm sao biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có người chạy rồi lại có người đuổi theo thì rất thú vị, tựa như diều hâu bắt gà con vậy, xem thật vui.
Tôn Năng nhịn đau đuổi theo nửa ngày, thở hồng hộc, vịn hông gập người thở dốc. Thật mệt mỏi quá đi, y không nghĩ tới một bệnh nhân tâm thần còn có thể chạy giỏi như thế.
Trước kia y cho rằng công tác này rất nguy hiểm, hiện tại y phát hiện không chỉ nguy hiểm, còn mẹ nó cực kỳ mệt mỏi nữa.
Nếu như không phải là vì tên cặn bã ác độc kia thì y tuyệt đối sẽ không khom lưng.