Chương 81: Tà Vật Kim Cương Tinh Tinh Lông Xanh
Mặc dù vẫn chưa thể khỏe mạnh, tung tăng chạy nhảy loạn lên như trước, nhưng chí ít hắn đã có thể ăn có thể uống mà không cần cắm bình truyền dịch, hơn nữa còn có thể nói chuyện bình thường với những người khác.
Độc Nhãn Quái nghe mà khiếp sợ, đến cùng là tình huống của đối phương như thế nào, tại sao lại có năng lực như vậy? Kháng thể nhục thân của hắn rất mạnh sao?
Dòng điện của hộp cao áp là thứ mà ngay cả cường giả cấp sáu cũng không thể chịu nổi, lại càng không cần phải nói hai vị bệnh nhân tâm thần vốn chưa từng trải qua rèn luyện chính quy kia.
Thế nhưng Lâm Phàm chẳng những không cháy đen thành đống than, mà hắn còn sống tiếp được, hơn nữa không bị thêm bất cứ biến chứng nào khác, ngoại trừ toàn thân đều bị bỏng ngoài da thì hết thảy mọi thứ còn lại đều mạnh khỏe.
"Mình có nên đi đến bệnh viện tâm thần một lần hay không?"
Độc Nhãn Quái lâm vào trầm tư, đột nhiên bị dòng suy nghĩ này hù đến nhảy dựng một cái, đang yên đang lành sao lại nảy sinh ý định điên khùng như thế, gã đã nếm qua mấy lần thua thiệt trên tay một già một trẻ kia rồi mà vẫn còn chưa học được tiến bộ hay sao?
Thật là ý nghĩ đáng chết.
Độc Nhãn Quái gã tuyệt đối sẽ không đi tìm hai người bệnh tâm thần kia.
Tuyệt đối!
...
Ban đêm.
Chín giờ.
Trung tâm thành phố Diên Hải vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.
Bên trong một con hẻm dơ dáy, bẩn thỉu không có tên, có một cửa tiệm vẫn đang sáng đèn, chủ quán đang đứng ngay tại cửa ra vào, ngó nghiêng ra đường hồi lâu mà vẫn không thấy có một vị khách nhân nào đi ngang qua.
Thôi vậy, tối nay chỉ đành đóng cửa sớm.
Từ sau khi TV phát ra tin tức có tà vật đang ẩn tàng ở trong thành phố Diên Hải xong, thì ban đêm ở các con đường hơi âm u tối tăm một chút, cơ bản liền không có người dân bình thường nào dám lang thang tới đây nữa.
Triệu Kim Long đứng trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu nhà mình.
Tiệm cắt tóc Trào Lưu!
Hôm nay sinh ý không quá tốt, chỉ kiếm lời được hơn 300 đồng mà thôi.
13 tuổi hắn đã đi theo Tony lão sư học tay nghề, 18 tuổi thì xuất sư, dùng số tiền tích lũy được trong nhiều năm qua để mở một cửa tiệm cắt tóc, tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành một Tony lão sư thứ hai trong nghề này, đáng tiếc hiện thực cùng huyễn tưởng vẫn luôn có sự khác biệt rất lớn.
Không phải cứ là việc ngươi muốn liền có thể làm được.
Triệu Kim Long tắt hết đèn bên trong phòng rồi đi ra ngoài, giơ tay lên kéo cửa cuốn xuống.
Khóa cửa xong xuôi thì hắn sẽ cưỡi con xe cà tàng yêu dấu đi ra chợ đêm ăn vài món nướng linh tinh nào đó, uống hai chai bia, sau đó đắc ý về nhà nghỉ ngơi.
Tuy nói cuộc sống như vậy nghe qua quả thật không có chút tiền đồ nào, nhưng với bản thân hắn thì đã rất hài lòng.
Soạt!
Triệu Kim Long vừa kéo cửa cuốn xuống thì bỗng đột nhiên hắn cảm giác sau lưng có hàn khí đánh tới, trước mắt còn có bóng đen to lớn đem hắn bao phủ, bàn tay cầm chìa khóa của hắn run lẩy bẩy, hắn chợt nhớ tới tin tức thời sự mà trong TV có nhắc đến, có tà vật đang lẩn trốn ngay tại thành phố Diên Hải, trong lòng của hắn giật thót, thầm nghĩ không lẽ chính mình lại gặp phải xui xẻo như thế.
Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn xem là cái gì lại áng bóng to lớn như vậy.
Nhưng hiển nhiên hắn không dám quay đầu.
Triệu Kim Long rất sợ sau khi mình quay đầu lại sẽ nhìn thấy một gia hỏa kinh khủng nào đó, rồi hắn sẽ bị nó một ngụm nuốt mất.
Triệu Kim Long đứng im tại chỗ, hai chân run rẩy, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt từ trên trán xuống.
Đúng lúc đó, ánh mắt của hắn hướng về phía một bên nhìn qua liền thấy có một đại thủ lông xù đang nắm lấy cửa cuốn.
Đây chắc chắn không phải tay người.
Triệu Kim Long bị hù tới nỗi nước mắt, nước mũi tèm lem, vội vàng quỳ sụp xuống cầu xin: "Đại ca, thịt ta không thể ăn được đâu, ăn cũng không ngon. Hơn nữa ta đã rất đáng thương rồi, van cầu ngươi đừng giết ta, mỗi ngày ta đều rất vất vả, sáng sớm 6h liền ra ngoài làm việc, ban đêm mười một mười hai giờ mới có thể lên giường đi ngủ, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm nổi mấy vạn khối, người yêu hay vợ con gì cũng chẳng có."
"Cho ta một cơ hội đi, hãy cho ta kéo dài hơi tàn sống sót này đi mà."
Kẽo kẹt!
Đại thủ dùng sức, đem cửa cuốn nâng lên.
Triệu Kim Long không dám quay đầu lại nhìn nữa, phía sau lưng lạnh toát, lông tơ trên người hắn toàn bộ dựng thẳng lên, rất nhiều lần hắn muốn quay đầu nhìn xem, nhưng thật sự là không có dũng khí, chỉ có thể cúi đầu đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, hắn bị đẩy mạnh vào trong phòng, lực lượng rất lớn tới nỗi Triệu Kim Long không thể đứng vững chân.
Tách!
Hắn lấy hết can đảm với tay bật đèn trong tiệm cắt tóc lên.
Không nhìn còn đỡ, đèn vừa sáng thì Triệu Kim Long liền liếc qua tấm gương trông thấy sinh vật to lớn kia đến cùng là con gì, đó là một đầu hắc tinh tinh to cao hơn hẳn hắn.
Aaaaa!
Triệu Kim Long trực tiếp ngã xuống mặt đất, một chút phản ứng cũng không có thì đã triệt để lâm vào hôn mê.
"Hô hô. . ."
Tà vật đại tinh tinh nhìn tên nhân loại ngã sấp dưới đất, hoàn toàn không có bất kỳ hành động hung tàn nào. Nó cũng không thèm quan tâm đến Triệu Kim Long, mà chỉ đang đi lòng vòng trong cửa tiệm nhỏ xíu tìm một cái gì đó.
Lông tóc toàn thân của tà vật đại tinh tinh rất đen, rất sáng, cơ bắp cũng vô cùng cường tráng, mang tới cho người cảm giác chính là tràn ngập sức mạnh.
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là… đầu của tà vật đại tinh tinh lại là Địa Trung Hải, trụi lủi, sáng bóng, chỉ có vài cọng lông loe hoe ở hai bên mang tai mà thôi.
Tà vật tinh tinh đi vào thành phố Diên Hải liền trốn đông trốn tây, muốn mượn nhờ nhân loại che giấu giúp mình, nhưng không nghĩ tới đối phương lại muốn mang nó tới vườn bách thú.
Đùa, với nó mà nói, loại hành vi này quả thật là sỉ nhục!
Kim Cương Tinh Tinh ta dũng mãnh như vậy, sao có thể đi tới vườn bách thú làm trò mua vui cho nhân loại được?
Cho nên nó vụng trộm chạy ra ngoài.
Còn may mà bởi vì hình thể của nó cùng nhân loại không sai biệt lắm, hơn nữa nó cũng có chút trí thông minh, biết rõ chỉ có ban đêm mới có thể đi ra đường, cho nên nó đã trốn khỏi vườn bánh thú được một thời gian rồi mà vẫn chưa bị ai phát hiện.
Nó và các tà vật khác không giống nhau.