Chương 88: Bí Mật Mà Lý Ngang Không Thể Tưởng Tượng Nổi (2)
"Có mà, ta làm người rất chính trực, giữ mình trong sạch, tuyệt đối không dính vào mấy thứ dơ bẩn như phòng KTV đàng điếm, nhà tắm tập thể, quán bar massage gì đấy, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ghé qua."
"Vậy bình thường ăn uống thì sao, gần đây ngươi có ăn thứ gì đặc biệt không?"
"Không đâu, ta không quá thích sơn trân hải vị, nhưng ta rất thích ăn cá hồi, mỗi ngày phải ăn ít nhất sáu phần mới thấy đã thèm. . . Ai, bác sĩ, ngươi đây là muốn làm gì?"
Lão Vương trông thấy bác sĩ đeo găng tay sát khuẩn màu trắng lên thì không khỏi có chút hoảng, đối phương là muốn chạm vào mụn thịt trong mắt ông ư?
Bác sĩ nhẹ giọng trấn an: "Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn quan sát kỹ hơn một chút, xem xem trong này rốt cuộc là thứ gì, nếu như chỉ bị mưng mủ bình thường thì không có việc gì, ta cho ngươi một ít thuốc mang về bôi là được, nhưng nếu là thứ khác thì có khi ngươi phải đi qua thử máu để làm rõ vấn đề."
"Đừng, đừng, tuyệt đối đừng, chạm vào sẽ khiến ta đau lắm." Lão Vương khoát tay, liên tục từ chối: "Ta đã thử dùng tay bóp nó rồi, có chất lỏng màu xanh lá sền sệt chảy ra, trông rất buồn nôn, vả lại ta cảm thấy từ ngày mọc mấy cái hạt đậu quỷ quái này thì cả tim và dạ dày của ta cũng đều thấy khó chịu, cảm giác cả người đều rất nôn nao ấy."
Bác sĩ nghe vậy thì chợt khựng lại, vốn dĩ đang tính chạm vào mắt bệnh nhân liền vội né ra. Trong lòng kinh hãi tột độ, chất lỏng sền sệt màu xanh lá?
Nó là cái quỷ gì?
Không phải là lão Vương bị bệnh truyền nhiễm đấy chứ?
Cái khác không nói nhiều, nhưng bệnh truyền nhiễm thì thật sự rất đáng sợ. Cho dù bây giờ người bệnh đồng ý để y chọt vỡ thử một cục mụn dưới mí mắt ông ta thì y tuyệt đối cũng sẽ không làm, quá dọa người rồi.
"Ngươi đi xuống lầu một, quẹo trái ngay chỗ quầy tiếp tân, tới phòng lấy máu đi xét nghiệm đi. Sau đó nhờ họ chỉ ngươi qua phòng chụp ảnh, làm kiểm tra một vòng thử xem đến cùng là tình huống như thế nào. Bệnh trạng này của ngươi, nói lời thật lòng, ta đã theo nghề thuốc nhiều năm như vậy nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng gặp phải triệu chứng tương tự." Bác sĩ ăn ngay nói thật, đôi mắt của đối phương quả thật rất đáng sợ.
Lão Vương cảm thấy rất bất đắc dĩ, lại là quá trình này, rút máu xét nghiệm, chụp ảnh xem xét, một chuỗi việc này kiếm được bao nhiêu tiền a.
Thật sự cho rằng tiền của ta là gió lớn tự dưng thổi tới hay sao?
Thôi vậy, không có cách nào khác, đằng nào cũng đã mất thời gian tới đây rồi, làm kiểm tra một lượt luôn vậy.
Lão Vương rời khỏi khoa da liễu, tiêu ít tiền đi rút máu xét nghiệm, sau đó đi chụp ảnh, quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ một tiếng đồng hồ sau đã có thể cầm tới bản kết quả kiểm tra đo lường.
Trong thời gian chờ đợi đó, ông tranh thủ đi qua thăm Tiểu Lý.
Có một bí mật mà Tiểu Lý hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Ấy chính là vị Vương thúc tốt bụng trong miệng y đã đem cô tình nhân nhỏ của chính mình giới thiệu cho Tiểu Lý làm quen.
Biết làm sao được, tiểu tình nhân của ông ta đã mang thai, nếu như để bà vợ hung dữ không khác gì con cọp cái trong nhà biết được, vậy thì chắc chắn bà ấy sẽ cầm đao, một phát giết chết cả ba sinh mệnh.
Về sau ông mới phát hiện trí thông minh của Tiểu Lý này cũng coi như tạm được, hơn nữa còn rất có thiên phú tưởng tượng. Luôn luôn thần thánh hóa cô tình nhân nhỏ kia như người bạn gái hoàn mỹ nhất.
Thôi kệ, xem như tiện nghi cho đối phương, cứ để hắn đổ hộ ông cái vỏ ốc to đùng này đi, dù sao đó cũng là hài tử của lão Vương ta, coi như ngươi muốn nuôi thì cũng phải nhìn xem có đủ tư cách hay không a.
Trước mắt thì lão Vương khá hài lòng về cậu thanh niên này.
Mấu chốt nhất chính là nhà Tiểu Lý ở cách ông rất gần, bình thường Tiểu Lý đi làm, ông thân là hàng xóm sát vách, vẫn có thể có cớ tiện đường đi qua nhà hắn nhìn đứa bé và mẹ nó một chút.
Khu nội trú mà Lý Ngang đang ở nằm trong tòa nhà ngay sát vách sảnh chính, không xa, rất gần.
Thời điểm đi đến lầu dưới khu nội trú, lão Vương đột ngột khựng lại.
Ông đứng dựa vào một cây cột lớn ngoài sảnh, hai mắt nhắm chặt, ông đang cảm thấy rất khó chịu, trên mặt vô cùng ngứa ngáy, mí mắt ẩn ẩn đau nhói, thể nội có cái gì đó di chuyển tán loạn, nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao, hệt như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt vậy.
Lão Vương lắc mạnh đầu muốn bảo trì thanh tỉnh, ông cố gắng mở to hai mắt, nhưng tầm nhìn lại cực kỳ mơ hồ, vô cùng khó chịu.
"A, đúng rồi, ta đang định đi qua nhìn Tiểu Lý mà, tại sao lại ở chỗ này?"
Ông ấy lung la lung lay đi về phía khu nội trú.
Trên đường lão Vương đi, bất kỳ người nào trông thấy ông đều hốt hoảng giật lùi ra xa xa, lão Vương lúc này trông quái dị cùng cực, khóe miệng chảy nước bọt nhễu nhãi, lảo đảo di chuyển tới khu vực thang máy.
"Aaaaaaa..."
Những người đang ở bên trong thang máy trông thấy bộ dáng lão Vương tới gần thì hét toáng lên, có kẻ vội nép sát vào bên trong góc thang máy, lại có kẻ gấp gáp xông cửa chạy ra ngoài.
"Đừng có hét, ồn quá!"
Lão Vương cúi đầu nhấn nút thang máy, thanh âm khàn khàn quay đầu lại nói.
Hiện tại ông thấy rất không thoải mái.
Mấy hạt đậu chung quanh hai mắt dường như đang nổ tung, chất lỏng sền sệt không tên màu xanh lá chảy xuôi xuống mặt, mùi tanh tưởi bốc lên khiến ông thấy buồn nôn vô cùng.
"Thật là khó chịu a."
Lão Vương quay đầu lại, nét mặt rất dữ tợn, "Các ngươi mau xem thử giúp ta đi, rốt cuộc hai mắt ta bị sao vậy, ngứa quá, ngứa ngáy khủng khiếp, ta không chịu nổi."
Kẻ xui xẻo bị lão Vương điểm danh kia hét toáng lên, âm thanh cực kỳ chói tai.
"Cứu mạng, cứu mạng aaa. . ."
...