Chương 89: Quái Vật Xuất Hiện Ở Hành Lang Bệnh Viện
Trong phòng bệnh.
"Vương thúc sao vẫn còn chưa tới nhỉ?"
Lý Ngang mong ngóng, liên tục nhìn ra ngoài cửa phòng. Y thật lòng rất muốn nói lời cảm tạ ông ấy. Nếu như không nhờ có Vương thúc dắt cầu dựng tuyến, y vĩnh viễn cũng không có khả năng quen biết được người bạn gái ưu tú như vậy.
Đúng lúc này, nữ tử nọ đột nhiên cúi đầu ho khan, ho tới nỗi sắc mặt có chút đỏ bừng. Nhiệt độ cơ thể cũng hơi tăng cao, tinh thần uể oải, nhìn qua liền có thể thấy bằng mắt thường.
"Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lý Ngang trông thấy bạn gái đột nhiên ho khan, hơn nữa còn nhăn mặt nhíu mày liền không khỏi đau lòng hỏi thăm.
Đây chính là nữ nhân mà ta yêu mến a, người ngày nào cũng một mực ở bệnh viện chiếu cố ta, mỗi ngày tới còn mang cho y một phần canh gà thơm ngào ngạt, tuy nói có đôi khi thiếu khuyết đùi gà, nhưng những việc này đều không trọng yếu.
"Không có việc gì, chỉ là bỗng dưng có chút khó chịu mà thôi." Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Ngang thật sự rất đau lòng, y rất muốn nói: Sức khỏe ngươi không tốt, ban đêm nên hạn chế ăn kem mới phải, như vậy sẽ khiến dạ dày dễ chịu hơn.
Nhưng y chỉ nghĩ trong lòng chứ không định nói ra lời.
Bởi vì đây là một trong số sở thích hiếm hoi của bạn gái y, Lý Ngang rất yêu người con gái này, há có thể tước đoạt một trong những sở thích hiếm hoi của người yêu mình chứ?
Trên hành lang bệnh viện.
"Quái vật, quái vật kìa."
Người nhà bệnh nhân trông thấy trên hành lang xuất hiện quái vật thì kinh hãi tới độ hồn phi phách tán, có kẻ sợ tới nỗi không chạy được, mà là vừa bò lăn bò lết trốn vào trong phòng bệnh, gấp gáp đóng chặt cửa lại, gắt gao chống đỡ lấy, phát hiện có bệnh nhân nằm bên trong ngạc nhiên nhìn mình thì run rẩy chỉ tay ra ngoài, lắp bắp nói:
"Có quái vật, bên ngoài có quái vật."
Tình huống bên phía lão Vương quả thật không tốt.
Nguyên bản trước đó tuy rằng rất khó coi, nhưng ít nhiều còn có thể nhìn ra là mặt người, nhưng lúc này ông lại triệt để thay đổi bộ dáng, biến thành cái đầu ruồi, làn da phía sau lưng nứt vỡ ra, một đôi cánh phá rách vải vóc sải dài ra ngoài.
Thần trí của lão Vương dần dần biến hỗn loạn, vô số hình ảnh kỳ quái xuất hiện cả trong đầu ông.
Trong trí óc ông bỗng xuất hiện một đoạn ký ức xa lạ, ông cảm thấy dường như mình đang ở trong một cửa hàng buôn bán đồ hải sản tươi sống, phía trên quầy có một chủ quán đang lần lượt đóng gói những hộp sashimi cá hồi rất tươi ngon, bỗng dưng hắn ta giơ tay lên, dùng vỉ ruồi đập mạnh xuống, có một con vật nho nhỏ xui xẻo bị mắc kẹt trong vỉ, sau đó thân thể nó rơi vào trong một miếng thịt cá hồi bên dưới.
Đó là một con ruồi.
Chủ quán chụp chết con ruồi, còn phiến cá hồi kia chỉ đơn giản được rửa sơ sài bằng nước sạch đang chảy ra từ vòi nước gần đó, sau đấy hắn lần nữa thả lại miếng cá hồi dính xác con ruồi vào trong hộp.
Lại qua thêm một lúc, dáng vẻ đủng đỉnh thong dong của lão Vương đi tới, lấy đi một hộp cá hồi kia.
"Đừng ồn, đừng có ồn ào nữa, nhức đầu quá! Rốt cuộc Tiểu Lý đang nằm ở phòng bệnh nào vậy, ta phải đi thăm y."
Lão Vương lung la lung lay hướng phía phía trước đi đến, hiện tại trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là ông phải đi tới phòng bệnh của Tiểu Lý.
Đúng lúc ấy có người cầm đồ vật xông về phía lão Vương, ông ta không nhịn được phất tay, mạnh mẽ hất văng đối phương qua một bên.
Thật là phiền!
Tất cả các ngươi đừng có đến làm phiền ta nữa, không thấy ta đang rất nhức đầu sao?
Lão Vương lảo đảo đi thẳng dọc theo hành lang, nhìn thấy có một gian phòng đang mở cửa thì nhắm thẳng mục tiêu, lắc lư xông tới.
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu song song ngồi ở trên giường bệnh, hai chân quơ tới quơ lui, bọn họ ngồi đó mỉm cười tươi tắn, nhìn chằm chằm tiểu nữ hài trên giường bệnh trong góc phòng đã sắp gần một tiếng đồng hồ.
Tiểu nữ hài cũng hệt như một già một trẻ kia, nụ cười xán lạn giữ nguyên trên môi, không hề có cảm giác dáng vẻ tươi cười của vị đại ca kia thật kỳ quái, mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.
Trương Hồng Dân thì vẫn hệt như cũ, khẩn trương ngồi ở một bên canh chừng hai người bệnh tâm thần kia, thỉnh thoảng lại lên tiếng xen vào, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của hai người bọn họ, để bọn họ đừng nhìn nữ nhi của ông nữa, có cái gì thì các ngươi cứ hướng về phía ta đây này.
Ta một đại nam nhân thì còn sợ các ngươi sao?
Đã nhìn con gái ta một tiếng đồng hồ rồi, có thể không nhìn nữa có được không?
Trương lão đầu đã lấy lại được hộp kim châm về như ý nguyện.
Đây đều là công lao của Lâm Phàm.
Các bác sĩ muốn dẫn hắn đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, hắn kiên quyết không chịu đi, sau đó đặt ra điều kiện là trừ phi bọn họ mang trả hộp kim châm về cho lão Trương, nếu không thì nhất định hắn sẽ không đi.
Bác sĩ cảm thấy rất khó xử.
Nếu như là người bệnh bình thường, bọn họ chỉ cần nghiêm khắc quát lớn một phen thì tuyệt đối hữu dụng, nhưng hai bệnh nhân trước mắt đây lại là kẻ có vấn đề về đầu óc, đối xử dịu dàng tử tế với bọn hắn còn chưa chắc ăn ai, nữa là lớn tiếng quát tháo, nhỡ đâu chọc cho một già một trẻ này nổi điên lên thì các bác sĩ có mấy cái mạng để cho đối phương bóp chết đây?
Nếu hai người họ đã không nhượng bộ, vậy thì các bác sĩ chỉ đành phải xuống nước, trả hộp kim châm về cho Trương lão đầu để yên thân dẫn Lâm Phàm đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân vậy.
Cửa phòng bệnh vốn đã mở sẵn hơn phân nửa, nay lại bị người bạo lực xô mạnh tới, đập vào tường cái rầm, tiếng động ồn ào cực kỳ chói tai.
Đối với lão Vương mà nói thì khung cảnh trước mắt ông hoàn toàn là một mảnh mơ hồ, nhưng ít nhiều ông vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ một vài hình ảnh nhất định.
Ông nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có tổng cộng bốn người, hai người trong góc, và hai người đang ngồi song song trên giường tò mò nhìn thẳng vào ông.
Lão Vương cũng nhìn chằm chằm ngược lại bốn người trong phòng, năm đôi mắt cứ thế trợn tròn nhìn lẫn nhau.
Một lát sau.
Lão Vương thu hồi ánh mắt.
"Tiểu Lý không ở nơi này, ta tìm nhầm."