Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 92: Không Bằng Chúng Ta Bỏ Trốn Đi

Chương 92: Không Bằng Chúng Ta Bỏ Trốn Đi
Không Bằng Chúng Ta Bỏ Trốn Đi
Nữ tử biến dị thành đầu ruồi dữ tợn đứng lên, bén nhọn gầm thét, "Tại sao lại muốn đánh ta, ta phải ăn các ngươi. . ."
Sau đó liền vọt thẳng tới chỗ Lý Lai Phúc cùng Hoàng Quan.
"Xem chiêu của ta đây." Lý Lai Phúc không thể lùi bước, chỉ có thể kiên trì vung vẩy cây gậy đánh golf trong tay hướng về phía tà vật.
Hoàng Quan nổi giận gầm lên một tiếng, trừng to hai mắt, cũng học theo Lý viện phó vung ống thép về phía nữ tử kia.
Từ sau khi giác ngộ tư tưởng, hắn không còn thấy sợ nguy hiểm, muốn phấn đấu vì tương lai của gia đình nhỏ bé nhà mình, nếu đã không có thực lực, không có hậu trường, vậy thì chỉ có thể liều mạng.
Bốp!
Ầm!
Hai âm thanh không giống nhau đồng loạt vang lên.
Hai người bọn họ trừng mắt nhìn một màn trước mặt, chẳng biết từ lúc nào mà bỗng dưng có một vị nam tử đầu trọc xuất hiện, nam tử ấy đang gắt gao bắt lấy cánh tay đầy lông của tà vật.
Cây gậy đánh golf chính là đập vào trên đầu gã.
Còn ống thép thì mạnh mẽ nện vào phía sau lưng kẻ xui xẻo này.
"Ta nói hai người các ngươi không khỏi có chút quá mức đi, các ngươi tưởng rằng mình đang gõ mõ sao?"
"Nhìn kỹ đi, tà vật cũng không phải là thứ mà các ngươi có khả năng đối phó."
Nam tử đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, bước chân đạp mạnh, hùng hổ ném tà vật qua vai, phịch một tiếng, tà vật bị gã hung hăng quật ngã xuống mặt đất, ngay sau đó một cước đá vào, ầm ầm, tà vật nhận phải trọng kích liền trượt thẳng tắp ra xa xa hơn mười mét mới chậm rãi dừng lại.
Nháy mắt sau, lại có thêm một người đàn ông vai đeo kiếm gỗ đào xuất hiện.
Trong tay y cầm một tấm bùa màu vàng, cổ tay rung lên, lá bùa phát sáng rồi hưu một tiếng, một đám lửa bùng lên, nhanh chóng bao trùm lấy tà vật ruồi dưới đất, chỉ trong chốc lát, tà vật ruồi liền bị đốt thành tro bụi.
"Lạ nhỉ, tà vật này tối đa cũng chỉ cấp hai mà thôi, thế nhưng theo máy dò xét biểu hiện năng lượng thì nơi đây hẳn là phải có tà vật cấp ba mới đúng." Nam tử lưng đeo kiếm gỗ đào cau mày nói.
Lý Lai Phúc cùng Hoàng Quan liếc nhìn nhau.
Ý tứ trong ánh mắt hai người rất rõ ràng, gặp phải loại chuyện này tốt nhất là hãy giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đáng tin cậy a.
Thân là kẻ xuất thân chính quy từ trường y như Lý viện phó thì ông chỉ cần am hiểu việc cầm dao giải phẫu là được, còn việc đại chiến cùng tà vật thì thôi bỏ đi, nhanh nhảu xông lên thì chẳng khác gì đang tự tìm đường chết.
...
Trong phòng bệnh trên lầu mười.
Thần sắc của Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều có chút thất lạc, bọn họ không nói gì, Trương lão đầu chỉ trầm mặc đem kim châm từ trên người lão Vương từ từ gỡ xuống, cứ nghĩ đến sự tình vừa mới diễn ra thì ông liền không nhịn được, nước mắt ào ào chảy xuống.
Lão Vương đã chết rồi.
Chết đến nỗi vô phương cứu chữa.
Trước đó khi ông hạ xuống 12 châm, lão Vương vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, ồn ào giãy dụa, nhưng khi Trương lão đầu hạ xuống châm thứ mười ba thì bỗng dưng có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, lão Vương toàn thân run rẩy, thể nội truyền đến thanh âm lốp bốp hệt như tiếng pháo nổ.
Sau đó thì người ngoẻo rồi.
"Ta hại chết hắn."
"Là chúng ta hại chết hắn."
"Không, cái này cùng ngươi không có quan hệ, là ta làm."
"Chúng ta là người nhà, ta sẽ cùng gánh chịu hậu quả với ngươi."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nhìn nhau, sau đó Lâm Phàm nắm chặt bả vai bạn mình, hai người song song đứng trước giường ngủ nhìn lão Vương đang nằm quẹo đầu qua một bên ở trên giường, bọn họ biết đây là con người, không sai, khẳng định là con người, sẽ không thể nhầm lẫn được.
Chỉ là dáng dấp đối phương có chút kỳ quái mà thôi.
Lâm Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lão Trương, không bằng chúng ta chạy đi."
"Được." Trương lão đầu đồng ý.
Ngay sau đó.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Trương Hồng Dân đang núp ở góc tường.
Trương Hồng Dân sợ sệt nuốt một ngụm nước bọt.
Không phải ông sợ là vì chứng kiến bọn họ giết chết quái vật, trên thực tế, rốt cuộc hai người bọn họ vây quanh quái vật rồi làm gì, nói gì, ông đều không thấy được, mà cũng chẳng nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng có nghe lỏm câu được câu mất nhưng ông hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi.
Tỉ như:
Hắn sắp không xong rồi.
Ta biết dòng điện có thể cứu sống hắn, ta muốn đem ngón tay hắn cắm vào trong ổ điện.
? ? ?
Thi thoảng lại thấy Trương lão đầu vung tay lên làm cái gì đó, sau đấy đột nhiên quái vật chợt lay động thân thể dữ dội, cuối cùng thì yên tĩnh lại, không nhúc nhích nằm ở đằng kia. Còn cụ thể bọn họ đã làm gì, hay quái vật hiện tại bị làm sao thì Trương Hồng Dân không hay biết gì.
Có mấy lúc ông muốn xen vào nói cho ân nhân biết.
Đó là quái vật, hắn không phải là con người.
Nhưng rốt cuộc thì ông vẫn không có can đảm xen vào chuyện của một già một trẻ kia.
"Ta không thấy gì cả."
Trương Hồng Dân khoát tay, ôm khuê nữ cúi đầu xuống, ông sợ nhất chính là hai vị bệnh nhân tâm thần đột ngột phát bệnh, tình huống ấy chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bên ngoài hàng lang.
Bốn vị cao thủ sau khi nghe nói ở đây còn có một con tà vật khác thì vô cùng khẩn trương, cả bọn liền mang theo Lý Lai Phúc cùng đi truy tìm bóng dáng tà vật, thế nhưng máy dò xét mà một người cầm theo căn bản lại không có bất luận biểu hiện gì.
Không có biểu hiện gì thì chỉ có hai loại khả năng.
Một, chính là tà vật quá giỏi che giấu, đã đủ sức che giấu khí tức của mình xung quanh nhân loại.
Hai là là tà vật đã bị giết chết.
Đương nhiên, bị người chém giết là việc không thể nào, không phải bọn họ khoác lác, nhưng người bình thường thật sự là quá yếu ớt trước sức mạnh của tà vật, coi như bọn họ đột nhiên bộc phát sức lực mạnh mẽ bất ngờ thì cũng khó mà là đối thủ của những con quái vật kia. Cho nên không hẹn mà cả bốn cường giả đều đồng lòng cho rằng tà vật đã che giấu khí tức của mình.
Việc này hiển nhiên vô cùng phiền toái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất