Chương 93: Người Đâu Rồi?
Người Đâu Rồi?
Bên ngoài hàng lang.
Bốn vị cao thủ sau khi nghe nói ở đây còn có một con tà vật khác thì vô cùng khẩn trương, cả bọn liền mang theo Lý Lai Phúc cùng đi truy tìm bóng dáng tà vật, thế nhưng máy dò xét mà một người cầm theo căn bản lại không có bất luận biểu hiện gì.
Không có biểu hiện gì thì chỉ có hai loại khả năng.
Một, chính là tà vật quá giỏi che giấu, đã đủ sức che giấu khí tức của mình xung quanh nhân loại.
Hai là là tà vật đã bị giết chết.
Đương nhiên, bị người chém giết là việc không thể nào, không phải bọn họ khoác lác, nhưng người bình thường thật sự là quá yếu ớt trước sức mạnh của tà vật, coi như bọn họ đột nhiên bộc phát sức lực mạnh mẽ bất ngờ thì cũng khó mà là đối thủ của những con quái vật kia. Cho nên không hẹn mà cả bốn cường giả đều đồng lòng cho rằng tà vật đã che giấu khí tức của mình.
Việc này hiển nhiên vô cùng phiền toái.
Vừa mới rồi bọn họ đã kiểm tra tình huống của giống loài tà vật này, hoàn toàn thuộc về côn trùng biến thái, rất phức tạp, may mắn phát hiện kịp lúc, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Khác với các tà vật bọn họ từng gặp trước đây, loài này đã có năng lực ký sinh.
Rất khủng bố.
Xem ra cần phải xin lệnh phong tỏa bệnh viện, cẩn thận điều tra tình huống bên trong và ngoài phụ cận bệnh viện một phen, không quan tâm là thiên băng địa liệt, hay là cái gì đó, vô luận như thế nào thì việc quan trọng nhất là phải tìm ra tung tích của tà vật.
"Gian phòng bệnh này thì các ngươi phải cẩn thận một chút, bởi vì bên trong có..."
Lý Lai Phúc tận lực rào trước đón sau, ông hi vọng lúc vào trong, bốn vị cao thủ nói chuyện nên chú ý ngữ điệu một chút, các ngươi cùng chúng ta nói chuyện, có thể nóng nảy kiêu căng, phách lối sao đó cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm vậy với hai kẻ trong phòng.
Còn xin các ngươi phải thành thật một chút, mềm mỏng một chút, nhẹ nhàng một chút.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng có một đạo quang mang xuất hiện, đâm thẳng vào mắt bọn họ đến nỗi cả đám đều nhắm tịt hai mắt.
A!
Tia sáng này là chuyện gì xảy ra?
Má nó!
Nguyên lai đấy là ảo giác của bọn họ, cũng do trên đường đi tới đây, Lý Lai Phúc ba hoa nhăng cuội quá nhiều về căn phòng này, khiến cho cả bốn người đều nâng cao cảnh giác, tự nhận là mình sắp sửa đi vào địa phương nguy hiểm, thế nên trong lòng bất giác tưởng tượng rằng khi mở cánh cửa dẫn tới địa phương nguy hiểm ấy thì sẽ có một luồng sáng khủng khiếp rọi ra.
Trên thực tế, đây chỉ là một căn phòng bệnh bình thường.
Chẳng có tia sáng nào cả!
Trong phòng bệnh, Trương Hồng Dân đang ôm khuê nữ núp ở nơi hẻo lánh, toàn thân run rẩy, ông ta thật sự đã bị dọa sợ.
n nhân đích thật là ân nhân, nhưng ngoài ra thì ân nhân còn là bệnh nhân tâm thần.
Cả hai chuyện đó không có bất cứ liên hệ nào.
Không có khả năng đánh đồng.
Đám người Lý Lai Phúc xông thẳng vào trong phòng bệnh, lập tức trông thấy hiện trường lộn xộn ở đây, bốn vị cường giả của bộ môn đặc thù nhìn thấy tà vật đang nằm thẳng cẳng trên giường bệnh thì tức khắc nâng cao cảnh giác lên, thế nhưng rất nhanh mọi người lại phát hiện ra sinh mệnh của tà vật kia tựa hồ không có bất kỳ tia ba động nào.
Chết rồi?
Đây rốt cuộc là chết như thế nào?
Bọn họ theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía đôi cha con đang núp ở góc tường. Chẳng lẽ là bọn hắn làm? Không hợp lý a!
"Người đâu rồi?"
Lý Lai Phúc ngạc nhiên hỏi, hai bệnh nhân tâm thần đang ở đâu, đừng nói là bị tà vật ăn rồi nhé!
Nếu là thật thì tình hình phức tạp rồi, Hách Nhân mà biết chuyện thì chắc chắn sẽ tới đây mắng chết ông, thậm chí còn có thể đem ông cáo trạng lên tòa án.
"Phó viện trưởng, ngài rốt cuộc đã đến."
Đối với Trương Hồng Dân mà nói thì đoạn thời gian nãy giờ chính là một loại tra tấn, ông tận mắt nhìn thấy Lâm Phàm và Trương lão đầu đem con quái vật kia nhấn lên trên giường, sau đó tiến hành các loại nghiên cứu cực kỳ tàn ác.
"Bọn họ có phải bị ăn sạch rồi hay không?" Lý Lai Phúc vội hỏi.
Trương Hồng Dân lắc đầu, "Phó viện trưởng, không có ai bị ăn hết. Chuyện là như thế này, lúc ấy con quái vật kia đi tới trước cửa phòng bệnh của bọn ta, tựa như là đang tìm ai đó, nhưng nó không tìm được liền nói nhầm phòng rồi, vốn dĩ nó đã định đi ra ngoài, không hiểu sao ân nhân lại đem nó kéo vào trong này."
"Sau đó thì Trương lão đầu dùng cái gì đó mà ta không thấy rõ, cứ nhất nhất nhắm vào đỉnh đầu của nó mà đâm xuống, ngài không biết đâu, suốt quá trình ấy con quái vật kia gào thét thê thảm dữ lắm."
Bốn vị cao thủ cẩn thận kiểm tra tình huống hiện trường.
"Không tính sai, đây chính là tà vật cấp ba mà chúng ta muốn tìm, chắc chắn là nó bị người ta giết chết rồi."
"Tạm thời còn chưa biết nguyên nhân cái chết, không tìm ra vết thương trí mạng nào."
"Gọi điện thoại kêu người tới đem thi thể chở về đi, kiểm tra thử xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra."
Vị cường giả tốt nghiệp từ Phật gia cao viện sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, đi đến trước mặt Lý Lai Phúc, vui vẻ nói đùa: "Vừa mới nãy các ngươi đã dùng côn đập vào đầu ta, mặc dù hiện tại tạm thời không thấy có vấn đề gì, nhưng rất có thể là não đã bị chấn động, nếu ta mà có làm sao thì bệnh viện các ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."
Lý Lai Phúc nơi nào còn có thời gian để ý tới đối phương, ông không buồn đáp lời, chỉ lo truy vấn Trương Hồng Dân.
"Vậy hai người bọn họ đi đâu rồi?"
Trương Hồng Dân khẩn trương đáp: "Ta không rõ, chỉ nghe bọn hắn lẩm bẩm cái gì mà ta hại chết hắn rồi, ta sẽ cùng gánh trách nhiệm với ngươi, ân nhân còn rủ Trương lão đầu chạy trốn, lão Trương đồng ý nên hai người họ liền chạy rồi."
Lý Lai Phúc bất đắc dĩ vỗ mạnh đầu, việc này phức tạp rồi.
Không ngờ hai bệnh nhân nhân tâm thần lại thừa dịp bệnh viện đại loạn mà rời đi.
Vạn nhất ra đến bên ngoài rồi gây họa...
Thế thì phiền phức lớn a.