Chương 94: Phát Hiện Ra Một Vụ Bắt Cóc Trẻ Em
Phát Hiện Ra Một Vụ Bắt Cóc Trẻ Em
Không ngờ hai bệnh nhân nhân tâm thần lại thừa dịp bệnh viện đại loạn mà rời đi.
Vạn nhất ra đến bên ngoài rồi gây họa...
Thế thì phiền phức lớn a.
Lý Lai Phúc tạm thời không dám nói cho Hách Nhân biết, ông sợ đối phương sẽ thật sự tới đây mắng chết mình, trước tiên cứ nghĩ biện pháp tìm một già một trẻ kia về được cái đã.
Lý Lai Phúc khách sáo một phen đối với bốn vị cường giả: "Các ngươi vất vả rồi, chuyện kế tiếp liền giao cho các ngươi, ta không quản được nhiều như vậy, ta còn có việc, không tiện phụng bồi, gặp lại sau."
Nói xong lời này, ông lập tức quay sang kêu Hoàng Quan đi tập hợp bảo an, chia người nhanh chóng đi tìm hai vị bệnh nhân tâm thần kia.
Nam tử đầu trọc nhìn thấy Lý viện phó rời đi thì không khỏi sờ sờ đầu, chỉ vào bóng lưng ông ta rồi nói: "Người này thật sự là không lễ phép chút nào."
...
Trên đường phố.
Trương lão đầu khép nép đi đường, cứ vừa đi vừa sợ sệt, khẩn trương nhìn trước ngó sau đám người đi qua đi lại trên phố. Cả người ông ta gần như co rút phía sau Lâm Phàm.
"Đừng sợ."
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai lão Trương.
"Có ta ở đây, không có người nào có thể khi dễ ngươi."
Trương lão đầu rụt cổ lại, siết chặt hộp kim châm vào trong lồng ngực, cẩn thận dè chừng từng li từng tí nhìn người đi ngang qua, dường như lo sợ bất thình lình sẽ có một tên người xấu nào đó nhảy lên cướp mất hộp kim châm yêu quý của ông ta.
Rất rất nhiều năm rồi, ông chưa từng rời khỏi bệnh viện tâm thần hoặc bệnh viện đa khoa, lần hiếm hoi mà ông ra ngoài chính là lần trước đi theo Lâm Phàm tới nhà của người phụ nữ bán hoa kia ăn canh thịt rắn.
Cho nên hoàn cảnh bên ngoài quả thật vô cùng xa lạ với Trương lão đầu, nhìn đâu ông cũng thấy lạ lẫm, lúc nào cũng e sợ có những người xấu sẽ nhảy ra cướp đồ của mình.
Lâm Phàm trông thấy Trương lão đầu rất lo lắng bèn đứng lại gãi gãi đầu, hồi lâu sau mới nghĩ ra điều gì đó bèn vui vẻ nói: "Để ta dẫn ngươi đi một chỗ."
Lão Trương dè dặt nắm lấy góc áo Lâm Phàm, cúi gằm mặt xuống, không dám tùy tiện nhìn quanh tứ phía, mà Lâm Phàm thì lại thoải mái nghểnh đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.
Một già một trẻ với điều bộ kỳ quái, còn chưa kể là trang phục bệnh nhân mà bọn họ đang mặc rất đặc thù, hiển nhiên sẽ khiến người qua đường chú ý đến.
Trên mặt Lâm Phàm vẫn luôn treo nụ cười tươi tắn, hắn chân thành nhìn về phía mỗi một người qua đường, ai nhìn hắn thì hắn sẽ nhìn lại kẻ đó, còn khuyến mãi thêm một nụ cười mà hắn tự nhận là vô cùng thân thiện.
Đích thật là hàm răng rất trắng, mỉm cười tương đối xán lạn.
Nhưng lại khiến người qua đường không rét mà run.
Có người đi đường tinh mắt trông thấy tấm thẻ bài mà hai người bọn hắn đeo trước ngực thì không khỏi toàn thân run lên, thì ra một già một trẻ kỳ quái ấy chính là bệnh nhân trốn ra từ bệnh viện tâm thần, người đi đường bị hù tới nỗi vội vàng tăng tốc bỏ chạy ra xa.
Lâm Phàm muốn mang Trương lão đầu đi đến một chỗ không có ai.
Sau một hồi loanh quanh ngoài đường.
Phía dưới cầu lớn bắc ngang sông.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi ở trên đồng cỏ, lẳng lặng nhìn dòng nước chảy siết cuồn cuộn trước mắt, ai cũng không nói gì.
Trương lão đầu trầm tĩnh lại, đã không còn thấy bất an lo lắng như ban nãy nữa.
"Nơi này thật yên tĩnh."
"Đúng vậy."
Hai người nhìn nhau, sau đó lại cười hỉ hả, đây là lần đầu tiên bọn họ tự mình đi ra ngoài đường lớn xa như vậy, lúc còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bọn họ chưa bao giờ được tự ý ra ngoài, lúc nào cũng có người xấu kè kè đi theo canh chừng.
Vả lại bọn hắn cũng không phải ham thích đi ra lắm.
Cảm giác thoải mái khi ở nhà vẫn là tốt nhất.
Nơi đây rất an tĩnh, bên tai truyền đến thanh âm nước chảy rì rào, còn có tiếng tàu thủy thi thoảng lại rít còi, hết thảy đều khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Lâm Phàm và Trương lão đầu song song nằm ở trên đồng cỏ, ngước mắt nhìn lên mặt trời nơi xa xa, ánh nắng ôn hòa chiếu lên trên người vô cùng ấm áp, khiến cho bọn hắn thấy rất an tâm.
"Kỹ thuật châm cứu của ta vô dụng lắm phải không?" Trương lão đầu rầu rĩ hỏi.
"Hữu dụng mà." Lâm Phàm trả lời.
"Thế nhưng vì sao ta châm cứu cho người ta lại toàn thất bại? Thậm chí còn hại chết một người, hiện tại ta thấy rất khó chịu, ta rất muốn khóc, ta thật lòng muốn giúp hắn mà."
Trương lão đầu co quắp cái mũi, hốc mắt đỏ lên, trong lòng thật sự đang tự trách dữ dội, người kia tuy rằng dáng dấp cực kỳ xấu xí, nhưng ông ta cứ như vậy chết ngay trước mặt ông, quả thật đã khiến ông bị đả kích ghê gớm.
Lâm Phàm trấn an bạn mình: "Ngươi từng thành công còn gì, ta chính là ví dụ rõ ràng nhất cho việc ngươi châm cứu thành công, yên tâm, ta tin tưởng kỹ thuật châm cứu của ngươi hữu dụng."
Trương lão đầu được bạn tốt an ủi thì tâm tình có khá hơn chút ít, "Ừm, ta cũng tin tưởng ngươi có thể tu luyện, những người khác đều không tin, nhưng ta thì tin ngươi."
"Cho nên chỉ cần chúng ta biết mình tốt là được rồi, không cần để ý tới ánh mắt của người khác, bọn họ không giống với chúng ta." Lâm Phàm nói, nhẹ nhàng chỉ vào đầu mình, ý tứ rất rõ ràng.
Trương lão đầu chút nghiêm túc đáp: "Đúng thế, rất có thể là chỗ này của họ có vấn đề."
"Ta buồn ngủ, ta muốn ngủ."
"Ta cũng muốn."
(Lão Vương: Uy! Uy! Vừa mới rồi ngươi còn đang tự trách, làm sao chỉ nháy mắt lại vui vẻ lại rồi? Hừ!)
Thời gian dần trôi qua.
Hai người nhắm mắt lại, an tĩnh nằm ở trên đồng cỏ, bọn họ rất thích hoàn cảnh nơi này, hết thảy đều rất tốt.
Không biết qua bao lâu.
Bỗng dưng có tiếng động ồn ào truyền đến.
"Đại ca, tiểu quỷ này thật sự có thể chuộc bằng nhiều tiền như vậy sao?"
"Lời ngươi nói không phải là nhảm nhí à, ngươi biết cha nó là ai không? Là kẻ giàu nhất cái thành phố Diên Hải này, vả lại ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai đó, ngươi biết chúng ta đây là cái vận khí gì không? Chính là vận khí trời cho trăm năm mới có một lần đấy, cũng không uổng công chúng ta ngồi xổm bên ngoài nhà vệ sinh suốt ba ngày, rốt cục bắt được tiểu tử này."
"Đại ca, vậy chúng ta nên đòi bao nhiêu tiền chuộc?"
"Vài ba trăm triệu gì đó đi."
"A. . . Nhiều như vậy?"