Tự Cẩm

Chương 764: Thất bại

Cho dù ngay từ đầu đã nản lòng thoái chí, Tề Vương phi cũng chưa từng sinh ra tâm tư tìm chết. Đặc biệt là trải qua tối hôm qua, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nữ nhi, cảm nhận được nữ nhi không muốn xa rời nàng, dục vọng cầu sinh càng mãnh liệt hơn.

Tề Vương phi liều mạng giãy giụa, trốn tránh độc dược đút  đến bên miệng.

“Tiểu Hồng, ngươi là người chết à?” Bà tử quát một tiếng, gia tăng khí lực trên tay.

Tiểu Hồng bị quát lớn, xuất ra khí lực toàn thân túm chặt cái tay đang giãy dụa của Tề Vương phi.

Tề Vương phi hậm hực thời gian dài nên gầy gò ốm yếu, đừng nói bà tử thân thể khoẻ mạnh, ngay cả sức lực cũng không bằng Tiểu Hồng, giãy giụa được một hồi thì dần dần mất sức bất động.

Dịch trong bình sứ rót vào miệng nàng, nàng dường như đã nếm được mùi vị đắng chát.

Chẳng lẽ trốn không thoát?

Một giọt nước mắt theo khéo mắt Tề Vương phi chảy xuống, mang theo vô tận không cam lòng.

“Mẫu thân ——” Bên tai như vang lên tiếng gọi mềm nhũn của nữ nhi.

Tề Vương phi bỗng giật mình, không biết làm sao bộc phát ra một luồng sức mạnh, bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt.

Lần này, thế mà bị nàng tránh thoát trói buộc của Tiểu Hồng, từ giữa khe hở của bà tử với tiểu Hồng xông ra ngoài.

“Tiểu Hồng ——” Bà tử không thể tưởng tượng được hét to một tiếng, co cẳng đuổi theo.

Tiểu Hồng cũng đuổi theo, không biết sao dưới chân mềm nhũn ngã nhào về phía trước, vừa lúc từ phía sau bổ nhào vào trên người bà tử.

Bà tử lấy một tư thế chó ăn phân ngã xuống, còn chưa kịp phản ứng với đau đớn, trên người lại bị đè lên một vật nặng, lập tức hét ầm lên.

Tiểu Hồng đè ở trên người mụ ta như bị ngã dập mông, mãi vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu Hồng, ngươi là bùn nhão thành tinh sao, dán ở trên người liền không dậy nổi?” Bà tử tức giận đến chửi ầm lên, vừa mắng vừa vặn vẹo thân thể, hất Tiểu Hồng xuống khỏi người.

Tiểu Hồng kêu thảm một tiếng, nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Bà tử không rảnh để ý Tiểu Hồng chết hay sống, bò dậy điên cuồng đuổi theo.

Chỉ mất một lúc như vậy, Tề Vương phi đã lao ra khỏi viện, liều mạng chạy ra sau.

Nàng không chạy ra đằng trước.

Phía trước có hộ vệ của Vương phủ, nếu gặp chắc chắn sẽ nhanh chóng bị khống chế, không còn đường sống. Chỉ có chạy ra sau, xem có thể từ cửa hông Vương phủ lao ra ngoài hay không, may sao có một đường sinh cơ.

Cứ việc biết hy vọng xa vời, nhưng Tề Vương phi vẫn không muốn từ bỏ.

Chỗ ở của nàng vốn hẻo lánh, Tề Vương vì tránh hiềm nghi nên không phái người tới canh chừng, không có bà tử cùng Tiểu Hồng đuổi theo, nhất thời lại thông suốt, nàng chạy ra ngoài một quãng đường dài mà không bắt gặp bao nhiêu hạ nhân.

Nhưng thuận lợi này rất nhanh liền không còn.

Phía sau truyền đến tiếng bà tử hô to gọi nhỏ: “Mau ngăn  cản Vương phi, Vương phi nổi điên rồi ——”

Ven đường có mấy hạ nhân ngơ ngác lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cùng nhau đuổi theo Tề Vương phi.

Tề Vương phi chạy ở phía trước, nhóm nha hoàn bà tử đuổi theo phía sau, ngươi truy ta đuổi, thật là hoang đường.

Không biết vì sao, mỗi khi có người sắp đuổi kịp Tề Vương phi dưới chân lại đột nhiên bị trượt, từ đó lỡ mất cơ hội.

Tề Vương phi chạy đến đầu váng mắt hoa, tóc tai rối tung, rốt cuộc gặp được cửa hông.

“Triệu gia, mau ngăn cản Vương phi!”

Nha hoàn bà tử đuổi theo phía sau cùng la lên.

Triệu gia trong miệng bọn họ chính là bà tử canh cửa hông, lúc này vừa vặn bưng một chậu nước đi ra, nhìn Tề Vương phi lao tới vẻ mặt mờ mịt.

Vừa bị mọi người hét lên, bà ta rốt cuộc hồi thần, cuống quýt xông lên cản lại: “Vương phi, ngài không thể đi ra ngoài đâu ——”

Dưới chân Triệu gia trượt đi, chậu rửa mặt trong tay bay ra ngoài, vừa lúc chụp vào trên đầu bà tử cách Tề Vương phi gần nhất.

Bà tử đầu tiên là bị Tiểu Hồng ngã đè vào người làm cả người đều đau, bây giờ lại bị chậu rửa mặt đập vào đầu đau đến mắt trợn trắng ngã xuống đất.

Thật đáng buồn chính là lại không bất tỉnh, mụ ta trơ mắt nhìn Tề Vương phi lao ra cửa hông, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

“Trời ơi, Vương phi chạy ra đường cái rồi ——” Bà tử kêu thảm một tiếng, rốt cuộc không chịu nổi hiện thực đáng sợ, ngất đi.

Rất nhiều người chạy qua người bà tử té xỉu, lúc này lại không có ai chú ý sống chết của mụ ta, Tiểu Hồng trong cơn khẩn trương thậm chí còn dẫm vào tay bà tử.

Tiểu Hồng bị dọa không nhẹ, cuống quýt nhìn đám người chạy tới, lại thấy bà tử không có phản ứng gì, đột nhiên gan lớn, hung ác lại đạp thêm bà tử một cước.

Bà tử kêu thảm một tiếng mở bừng mắt, trực tiếp đối mặt với khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng bị dọa ngốc, ngơ ngác nói: “Vương phi chạy ra ngoài rồi ……”

Rõ ràng đã ngất xỉu, sao đạp một cước đã tỉnh?

Bà tử không ý thức được bị tiểu nha đầu này nhân cơ hội trả thù, đẩy ra Tiểu Hồng lao ra cửa hông đuổi theo.

Lúc này Tề Vương phi đã chạy ra đến đường cái.

Trên đường người không ít, mắt thấy từ Tề Vương phủ lao ra một người, đều rối rít dừng chân đánh giá.

Tề Vương phi vừa chạy vừa kêu to: “Ta là Tề Vương phi, Tề Vương muốn giết ta cưới quý nữ khác ——”

Lúc này nàng không dám phơi bày việc Hiền phi sai sử lúc trước, như thế sẽ chỉ dọa người qua đường né xa, sẽ chết càng nhanh.

Những bát quái đào hoa liên quan đến Tề vương mới có thể khơi dậy hứng thú của người qua đường, thậm chí sau khi nàng hét to lời này, cho dù bị nam nhân kia bắt trở về, cũng không dám lập tức giết chết nàng.

Như thế, sẽ chứng thực cách nói của nàng.

Có lẽ thân ở tuyệt cảnh khơi dậy dục vọng cầu sinh mãnh liệt, làm Tề vương phi bắt được cực chuẩn.

Rất nhanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

Lúc này người của Tề Vương phủ rốt cuộc cũng đuổi kịp, có hai bà tử gắt gao đè lại Tề Vương phi, vội vàng giải thích với người xem náo nhiệt: “Để mọi người chê cười rồi, chỗ này của Vương phi chúng ta có chút không rõ ràng, các vị đừng coi lời nói của Vương phi là thật ——”

Tề Vương phi đã không còn  chút sức lực nào.

Thân ở dưới ban ngày ban mặt, ở trong đám đông vây xem, làm nàng dứt khoát từ bỏ giãy giụa, khàn giọng hét to: “Vương gia chính là chê ta bị bệnh, mới muốn giết ta cưới quý nữ khác, cầu xin các ngươi cứu ta, ta còn có nữ nhi phải chiếu cố, ta không muốn chết ——”

Không phải nói nàng đầu óc không rõ ràng sao, vậy nàng không phủ nhận, đúng lúc để cho mọi người thấy rõ lý do Vương gia muốn diệt trừ nàng.

Trong tình huống này nếu Tề Vương phi khàn cả giọng gào thét “Ta không điên”, ấy mới là tự tìm đường chết, người vây xem sau khi nàng bị kéo về Vương phủ chỉ sợ sẽ nhanh chóng giải tán.

Cũng như kẻ điên đều sẽ nói mình không điên vậy.

Quả nhiên, người xem náo nhiệt nghe Tề Vương phi nói như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tề Vương phủ trở nên vi diệu hẳn.

Đám người của Tề Vương phủ cũng choáng váng.

Vương phi không ra bài theo lẽ thường nha—— làm sao bây giờ?

Bà tử chạy tới hét lớn một tiếng: “Còn thất thần làm gì, mau mang Vương phi về đi, bộ dạng như vậy không phải làm cho người ta chê cười sao?”

Vài nha hoàn bà tử bắt đầu kéo Tề Vương phi vào Vương phủ.

Dưới sự bao vây chặt chẽ, người qua đường đã không còn nhìn thấy thân ảnh Tề Vương phi, chỉ có tiếng kêu cứu tuyệt vọng truyền đến: “Tề Vương muốn giết thê cưới người khác, cầu xin các ngươi cứu ta, nữ nhi của ta không thể không có nương a ——”

Rất nhanh tiếng kêu cứu cũng biến mất.

Nhận được tin tức vội vàng chạy tới rồi núp ở sau cửa hông, Tề Vương sắc mặt xanh mét, hận không thể lôi Tề Vương phi cùng đám nha hoàn bà tử được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia ra cùng nhau bầm thây vạn đoạn.

Lý thị vừa làm ầm ỹ như thế, mặt của hắn quả thực mất hết rồi.

Mà lúc này, đột nhiên một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chờ một chút.”

Vài người nam tử đi thẳng đến cửa hông, gọi lại những hạ nhân kia.

Bà tử cầm đầu giọng the thé nói: “Các ngươi là ai nha? Đây chính là Tề Vương phủ, chớ có xen vào việc người khác!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất