Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 234: Tìm công pháp tu chân

Trong gia viên của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, mấy con ma thú hóa hình nhìn về phía nhau. Ở trong gia viên đặt một cái bàn khá lớn. Trên bàn chằng chịt lấy mấy cây dược liệu. Phía dưới đất một con sư tử có cái cánh dơi phất phất, cái đuôi nghoe ngẩy nhìn về phía đám dược liệu trên bàn. Ở trên lóc nhà cũng có một con chim ưng khá lớn đập đập cánh, ánh mắt nó nhìn về phía đám dược liệu trên bàn, con mắt phát ra chút tham lam.

Một nữ nhân xinh đẹp tóc vàng, nàng mặc một bộ y phục màu tím xinh đẹp quay về phía lão già mặc y phục màu lam tò mò hỏi: “Lão gia hỏa, ngươi tại sao lấy ra những thứ này!?”

Thấy được toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn, lão già ho khan vài tiếng sau đó hắn mỉm cười nói: “Mấy người các ngươi đừng có nhìn về lão phu với ánh mắt kỳ quặc như vậy? Đám dược liệu này là món quà nhỏ mà Hải Ba Đông ta đưa cho mấy người các ngươi!”

Nam nhân cao lớn mặc áo vàng trong nhóm thì cười khà khà nói: “Lão Băng, xem ra lão quả thực có thành ý a. Vậy bản vương cũng không khách khí rồi. Bản vương thay mắt họ nhận lấy mấy món hàng này…” Bàn tay của Hoàng Phi Hổ trực tiếp vươn ra định đem số dược liệu kia thu vào.

“Hừ…” Kết quả mấy người có mặt ở đây đều hừ lạnh nhìn về phía Hoàng Phi Hổ. Bàn tay Hoàng Phi Hổ vừa đưa ra thì vội vàng rụt lại. Hắn cười khổ nhìn về phía đám người đang lườm về phía mình.

Thanh niên với mái tóc màu nâu nhạt tuấn tú mặc một bộ quần áo màu xanh dương. Hắn chớp chớp đôi mắt màu xanh da trời tò mò nhìn về phía Băng Hoàng Hải Ba Đông hỏi: “Lão Băng Hoàng, ngươi đang đánh chủ ý gì đây? Không lý nào ngươi sẽ tặng không mấy thứ này cho chúng ta. Có phải ngươi muốn nhờ chúng ta cái gì đó hay không?”

Nghe được lời này thì hai má lão già này trở nên đỏ bừng. Hắn cũng không biết mình nói như thế nào cho phải. Bàn tay nắm đưa lên miệng ho khan vài cái, lão già có vài phần xấu hổ nhìn về phía đám người nói: “Chẳng qua Lão Băng ta đây nghe được hình như các ngươi có cách tăng nhanh tu vi mà không để lại hậu hoạn gì đó?”

Mấy ma thú hóa hình nhìn về phía nhau. Thanh niên tuấn tú mặc y phục màu đen lãnh đạm nói: “Lão Băng, ngươi nghe được từ đâu vậy!?”

Lão già Băng Hoàng Hải Ba Đông nhìn về phía nữ tử xinh đẹp tóc vàng mặc y phục màu tím nói: “Mấy ngày trước ta nghe được nàng nói nếu lần này có sự trở về Tiểu Y Tiên… ân… cụ thể là sẽ có cách nâng cao tu vi mà không sợ để lại di trứng!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ tử xinh đẹp tóc vàng mặc y phục màu tím. Thấy nhất thời mọi người đều nhìn về phía mình thì nữ tử xinh đẹp tóc vàng Hoàng Tử Yên vội vàng thụt lùi người lại. Nàng tức giận nói: “Ta làm sao biết được lão già này biết? Trong lúc vui vẻ ta chẳng may lỡ mồm cũng không chắc! Có lẽ là thế đi…”

Bất chợt âm thanh vang lên từ phía sau làm cho cả đám kinh ngạc quay đầu lại: “Các ngươi làm gì mà ồn áo với nhau vậy!?”

Tất cả quay trở lại nhìn về phía một thanh niên tuấn tú mặc y phục màu xanh lam cùng với thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng. Mấy người nhìn về phía hai người vội vàng lên tiếng cung kính nói: “Chủ nhân! Chủ mẫu!”

Hải Ba Đông cười một tiếng nói: “Thế nào tiểu tử. Ngươi cũng đã trở về rồi sao? Nếu như ngươi không chở về thì tiểu nữ oa cùng với mẫu thân ngươi còn không biết chờ đến bao giờ a…”

Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cảm ơn, Hải gia gia đã thông báo một tiếng!” Ánh mắt hắn quét về phía đám dược liệu để trên bàn. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó tò mò hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi có chuyện gì mà mọi người trở nên ồn ào như vậy?”

Hải Ba Đông đỏ mặt ho khan nhìn về phía hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Sau nửa ngày thì lão già này mới chịu nói ra: “Tiểu tôn nữ tế, lão đầu ta nghe được hình như ngươi có cách làm tăng tốc độ tu luyện hơn nữa còn không để lại di chứng. Việc này có phải là thật hay không?”

“Hử” Hai hàng lông mày Tiêu Sơn hơi cau lại. Hắn tò mò lên tiếng nói: “Hải gia gia, không biết người nghe được mấy thông tin này ở đâu?”

Hải Ba Đông lại ho khan vài tiếng sau đó nói: “Khụ, khụ… lão phu chẳng may nghe được mà thôi!”

“Ha…” Tiêu Sơn hơi thở ra một hơi kha dài. Hắn đưa ngón tay chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình. Ánh mắt lướt qua Tiểu Y Tiên một chút phát hiện được nàng không có phản ứng gì lúc này mới nói: “Đúng là có chuyện này! Dù sao sớm muốn cũng biết. Nếu như Hải gia gia muốn có thể tham gia!”

“A” Hải Ba Đông hoàn toàn kinh ngạc sau đó nhìn về phía hai người chằm chằm nói: “Thật sự lão gia như ta có thể tham gia!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười khổ nói: “Cũng không có gì là to tát cả. Sau này sớm thì muỗn Hải gia gia cũng biết mà thôi!” Nói đến đây Tiêu Sơn chợt nhớ đến thứ gì đó vội vàng nhìn về phía Hải Ba Đông tò mò hỏi: “Đúng rồi! Hải gia gia hình như ngươi vẫn tu luyện công pháp chỉ là địa giai đúng hay không?”

Hải Ba Đông nghe thấy vậy ngẩn người sau đó thở ra một hơi nói tiếp: “Ừ, đúng vậy ta tu luyện là địa giai sơ cấp. Thế nào tiểu tử ngươi chẳng lẽ có thiên giai công pháp cho ta!?”

Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: “Thế nào cái lão già này già rồi mà mũi còn tinh hơn chó thế nhỉ!?” Hắn thở ra một hơi lắc lắc đầu của mình. Hắn lấy ra một cuốn công pháp có màu trắng giống như tuyết. Đây là một cuốn công pháp hắn lấy từ đông phủ Hỏa Liên Yêu Thánh. Bàn tay tung ra đem món đồ này ném cho Hải Ba Đông.

Hải Ba Đông vươn bàn tay túm lấy công pháp này. Nhìn mấy chữ trên cuốn công pháp này thì hắn há hốc mồm kinh hãi lên hỏi: “Tiểu tử, ngươi lấy thứ này ở đâu? Ngay cả thiên giai ngươi cũng có!” Nói đến đây lão già nhìn trung quanh thấy không có ai vội vàng thu vào trong nhẫn trữ vật. Hắn đảo qua một vòng thì thấy mấy tên ma thú hóa hình khinh thường nhìn về phía lão.

Mặc dù Tiêu Sơn có công pháp cao hơn nhưng hắn không thể đưa ra được nếu không sẽ oanh động rất lớn. Ngay cả công pháp thiên giai mà Hải Ba Đông vừa nhận được tuyệt đối có thể nói rằng nếu như để người biết thì ngay cả cường giả đấu tôn cũng sẽ điên cuồng. Có đôi khi xuất động sự xuất hiện đấu thánh cũng không chừng.

Sau khi thu lại công pháp thì lão già liên tục ho khan vài tiếng sau đó tiếp tục hỏi: “Lão đầu ta còn nghe nói tiểu oa nhi Nhã Phi nói hai người các ngươi tiến tới Nạp Lan gia tiến hành chữa trị cho cái lão đầu Nạp Lan Kiệt kia. Thế nào có thành công hay không?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Mặc dù Nạp Lan lão gia tử trúng độc thâm hậu nhưng ta vẫn có thể trị được. Có lẽ cần ngày mai chữa trị nữa là có thể khiến cho Nạp Lan lão gia tử hoàn toàn thoát khỏi Lạc độc!”

“Nga...” Gật gật đầu, Hải Ba Đông thoáng có chút kinh dị cười nói: “Nhanh như vậy! Chẳng lẽ ngươi cũng có dị hỏa hay sao? Ta chưa từng thấy ngươi thi triển dị hỏa a! Ta nghe nói nếu như muốn chữa trị cho cái lão gia hỏa kia cần phải sử dụng dị hỏa. Yêu cầu phải có một người nắm giữ vưỡng tốt dị hỏa tiến vào trong cơ thể người khác, cho dù một ít nổi danh luyện dược đại sư, cũng không dám dễ dàng vận dụng” Thân là đấu hoàng cường giả, Hải Ba Đông tự nhiên là phi thường rõ ràng, dùng dị hỏa xâm nhập vào trong thân thể để khu độc, này cần mạo hiểm rất lớn.

Tiêu Sơn phì cười lạnh lùng nói: “Trên đời này không có bệnh gì mà Tiên Nhi không chữa được. Lão gia gia, ngài chẳng lẽ quên Tiểu Y Tiên làm thế nào chữa cho ngài sao?” Nghe thấy vậy khóe miệng của Hải Ba Đông liên tục giật giật. Hắn trợt nhớ đến Tiểu Y Tiên biểu hiện rất dễ dàng giúp lão phá giải cái phong ấn trên cổ một cách nhẹ nhàng. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên mà nở nụ cười cực kỳ kiêu ngạo nói: “Với sau này y thuật của nàng mạnh hơn thì chỉ cần ngươi có một hơi thở nàng cũng cứu được. Nếu như nàng nói không cứu được ngươi vậy thì thần tiên cũng không cứu được…”

Hải Ba Đông kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Thần kỳ như vậy!?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười nhẹ nhàng bắt lấy tay Tiêu Sơn nói: “Hải gia gia không cần kinh hoàng. Chẳng qua công pháp ta tu luyện có chút cổ quái mà thôi!”

Lão già Hải Ba Đông ho khan vài tiếng sau đó nói: “Được rồi! Lão phu cũng không làm phiền ngươi nữa.” Nói xong lão già nhanh chóng cắp đít trở về. Tiêu Sơn quá hiểu lão già này không nhịn được mà muốn tu luyện công pháp đấu khí trong cái cuốn kia rồi. Tiêu Sơn lắc đầu thở dài thì khi đi lão già Hải Ba Đông cũng không quên nhắn lại: “Nhớ, khi nào ngươi làm cái gì mà để cho thực lực tăng nhanh không để lại tác dụng phụ gì đó nhớ nói với lão phu!”

Trán Tiêu Sơn đầy mồ hôi to như hạt đỗ, trên trán có mấy vệt tuyến đen. Khóe miệng cong lên, hắn thở dài ra một hơi nhìn về phía đám người Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói: “Sau ba ngày nữa ta sẽ đề ra cho các ngươi tiến hành luyện tập điên cuồng. Các ngươi phải sớm tăng lên thực lực đi!”

Mấy ma thú nhìn về phía nhau gật đầu nói: “Vâng!”

Tiêu Sơn kéo theo tay Tiểu Y Tiên, hắn mỉm cười, trong nụ cười đầy yêu thường: “Tiên Nhi, chúng ta trở lại phòng ăn đi! Hẳn mẫu thân cùng với Nhã Phi đang chờ chúng ta…” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. Hai người tiến vào căn phòng lớn.



Trong bữa ăn chỉ có năm người tất cả bao gồm: Tiêu Yến mẫu thân của Tiêu Sơn, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên, hắn cùng với Thanh Lân. Mấy món đồ này do tự tay mẫu thân hắn nấu ăn ngon vô cùng. Tiêu Sơn cảm giác được vị ngọt và ấm áp trong đó mặc dù vị của nó chưa chắc đã ngon như người khác nấu.

Thanh Lân rất ngoan ngoãn, sau khi ăn cơm tối xong nàng tự nhận mình đem đồ đạc dọn dẹp. Ở trên bàn chỉ còn bốn người Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn, Nhã Phi cùng với Tiêu Yến. Thiếu phụ nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Thế nào? Tiểu tử, ngươi có chữa trị được cho Nạp Lan lão gia tử hay không? Nạp Lan lão gia tử có địa vị ở gia tộc không nhỏ a! Nếu như ngươi không chữa trị được có phải hay không sẽ gặp phải…”

Tiêu Sơn thở ra một hơi đánh ngắt quãng lời nói Tiêu Yên, hắn bình thản tự tin nói: “Mẫu thân à, ngươi sao lúc nào cũng thiếu tự tin vào hài nhi thế nhỉ? Ngươi không tin hài nhi có thể dễ dàng giải quyết giải quyết Lạc độc cho Nạp Lan lão gia tử hay sao!”

Tiêu Yên nhìn về phía Tiêu Sơn mà cau mày, nàng hắng giọng mắng: “Tiểu tử nhà ngươi, vừa qua lễ thành nhân không được bao lâu mà đã như vậy! Thật đúng là…” Ánh mắt nàng quay về phía Tiểu Y Tiên đang ở bên cạnh, nàng mỉm cười hòa ái với nàng dâu: “Tiên Nhi, con nói cho ta biết tiểu tử này có phải hay không chữa được cho Nạp Lan lão gia tử!?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện nhìn về phía thiếu phụ nói: “Mẫu thân, ngươi yên tâm đi! Lạc độc của Nạp Lan lão gia tử chúng ta đã giải quyết tốt. Ngay ngày mai hẳn sẽ chữa trị thành công cho lão gia tử!”

Tiêu Yên cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tiểu Y Tiên, nàng vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay nàng dâu mỉm cười nói: “Hahaha… vậy thì tốt!” Ánh mắt quét về phía mấy người sau đó thiếu phụ ho khan nói: “Được rồi, mẫu thân cũng không làm phiền các ngươi nữa. Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Đặc biệt là ngươi Nhã Phi, ngươi đang mang bầu thức quá khuya cũng không tốt cho thai nhi a!” Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn cảnh cáo nói: “Tiểu tử, nếu như ngươi muốn ấn ái phu thê với Nhã Phi cũng phải nhẹ nhàng một chút. Nếu như ngươi làm ảnh hưởng tới tôn tử của lão bà bà này thì lão bà bà náy tuyệt đối sẽ không tha cho tiểu tử nhà ngươi đâu!”

Tiêu Sơn cười khổ, mặt mũi hắn méo sệch, hắn đáp lại: “Hài nhi đã biết!” Thiếu phụ Tiêu Yên bấy giờ mới xoay người bỏ đi. Hai má của hai vị nữ nhân bên cạnh Tiêu Sơn thì đỏ ửng. Tuy nhiên Tiêu Sơn lại cười cực kỳ dâm đãng nói: “Tiên Nhi, Nhã Phi… có phải chúng ta cần làm cái việc kia không nhỉ?” Hắn híp mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi hình như cũng sắp đến thời gian rụng trứng của ngươi thì phải. Để phu quân giúp ngươi hoài bảo bảo giống như Nhã Phi. Ngươi xem thế nào!?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy đỏ bừng mặt trừng mắt về phía hắn cảnh cáo. Tiêu Sơn cười dâm đãng đem cả hai ngươi kéo vào bên mình. Sau đó dắt tay họ trở lại phòng của mình. Thanh Lân mặc một y phục màu xanh nhìn về phía ba người tiến vào trong phòng. Nàng cảm giác được trái tim mình có chút đau đớn. Nàng không hiểu cái cảm giác này là cái cảm giác gì nữa.

Trong phòng Tiêu Sơn bắt đầu phát ra những âm thanh thở dốc của nam nhân đồng thời tiếng rên rỉ lớn của nữ nhân. Tuy nhiên lần này hắn cũng không cùng hai người ân ái quá lâu. Hắn chỉ ân ái để đạt đến vừa đủ đáo ứng bản thân mà thôi cũng không ân ái đến mức khiến cho cây côn th*t mềm oặt.

Nhìn thấy hai vị thê tử thỏa mãn xong, hai nàng được mây mưa tưới tắm khiến cho diễm quang phát ra bức ngươi. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên một tia thoải mái. Hắn nhìn về phía ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên qua khe cửa. Tiêu Sơn thở ra một hơi.

Hắn ngồi trở dậy đưa bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn cổ kính trên bàn tay của mình. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Tử chất tu luyện của mẫu thân cũng tính không quá cao. Tuy nhiên mình có thể nhờ Tiên Nhi dùng chân nguyên lực đặc biệt của nàng giúp mẫu thân tẩy kinh phạt tủy đả thông kinh mạch đồng thời làm lớn mạch kinh mạch tẩy đi tạp chất…”

“Mặc dù bước đầu đã trải rộng nhưng thể chất của mẫu thân vốn là hệ thủy kèm theo hệ mộc. Ngoài ra mình cũng đã thử dò xét thể chất của mẫu thân, nàng cũng không phải đạt đến tư chất tu luyện quá cao. Tuy nhiên nếu như mình dùng đan dược phụ trợ kèm theo trận pháp tụ linh trận đem thiên địa linh khí tụ lại là ổn.”

“Không giống như tu luyện đấu khí. Tu luyện đấu khí hoàn toàn dựa vào thiên phú cùng với lực lượng trùng kích. Đối với yêu cầu lĩnh ngộ thiên địa đại đạo không cao. Con đường đấu khí tu luyện vốn là dùng lực chứng đạo. Tuy nhiên tuổi thọ so với tu chân giả mà nói kém hơn gấp đôi. Tuy nhiên tu chân giả có nhược điểm chết người, mỗi cấp tu luyện thì đều phải có sự lĩnh ngộ đối với đạo pháp cùng thiên địa. Ban đầu thì không cần nhưng càng về sau yêu cầu lĩnh ngộ đối với tâm cảnh càng cao…”

“Nếu như vậy chọn một công pháp nào thật sự phù hợp với mẫu thân là được. Nó không yêu cầu có lực tấn công quá cao chỉ cần có hai đặc tính đó chính là thời gian sống lâu đồng thời có khả năng dưỡng nhan tốt. Ngoài ra có cần thêm cái đặc tính ức chế ham muốn không nhỉ?” Nói đến đây Tiêu Sơn cười khổ. Hắn cũng biết mẫu thân hắn tuổi cũng không quá lớn. Ở trên đấu khí đại lục thì tuổi như vậy vẫn còn khá trẻ. Về mặt nhu cầu sinh lý nàng cũng cần phải có nam nhân an ủi.

Nghĩ tới đây Tiêu Sơn thở ra một hơi sau đó nói: “Nếu như mẫu thân muốn vậy thì để nàng tự do tìm đến tình yêu đích thực đi. Dù sao ta cũng là con của người cũng không hy vọng gì người sống cô độc cả đời. Nếu như người tìm được hạnh phúc đó là chuyện tốt, còn không được thì phận làm con ta sẽ hộ người cả đời bình an!”

Tiêu Sơn tiến về phía đám công pháp tu chân chứa trong nhẫn không gian cổ kính của mình. Hắn cầm một cuốn ra phát hiện công pháp này có ghi: “Thủy nguyên sinh quyết thích hợp với thể chất nữ tử tiến hành tu luyên, công pháp chia làm chín cấp bậc. Mỗi một cấp bậc sẽ có biến hóa đa dạng…”

Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Công pháp này không được” sau đó đem công pháp tu chân này bỏ vào không gian trữ vật lấy một cuốn khác ra: “Khô mộc công thích hợp với người có thể chất hệ mộc, công pháp chia làm bát chuyển, mỗi chuyển sẽ khiến cho chân nguyên lực trở nên tinh thuần hơn…”

Tiêu Sơn lắc đầu sau đó lại thu vào giới chỉ chỉ lấy một bộ công pháp ra thì thấy được công pháp này có ghi: “Trường sinh quyết, công pháp tu chân thích hợp với người có thể chất hệ mộc hoặc hệ thủy. Công pháp theo đuổi dưỡng nhan trường sinh không tranh dành với đời…” Theo một loạt giời thiệu của công pháp này thì Tiêu Sơn mừng rỡ cầm trong tay công pháp nói: “Chính là thứ này!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất