Chương 10
Tin Giang Bán Nguyệt trọng thương bị truyền ra ngoài. Thanh Huy Tông muốn liên thủ với các tông môn lớn để vây giết ma tộc.
Người của ba tiên môn lớn đã tấn công lên.
Trận pháp ma cung vỡ vụn trong tiếng nổ.
Mây đen dần tan, để lộ vầng trăng.
Ánh trăng trong vắt trải dài trên mặt đất. Máu và xác chết phơi bày trong ánh sáng mờ ảo, biển vô tận dâng sóng.
Người đứng đầu đội quân của ba tiên môn lớn là một nữ tử. Mặc dù đeo một lớp khăn mỏng, nhưng ta liếc mắt đã nhận ra.
Là Bạch Ô Trầm. Nàng ta lại cấu kết với chính phái của giới tu chân.
Và bên cạnh nàng ta chính là sư huynh Trần Hối.
Hóa ra Trần Hối có thể vào ma cung, phá hủy trận pháp phòng ngự của ma cung, chính là nhờ nàng ta giúp đỡ.
Giang Bán Nguyệt vốn đã bị trọng thương chưa lành, giờ lại phải chiến đấu với họ.
Hôm nay Trần Hối và Giang Bán Nguyệt lại giao chiến.
Kiếm pháp của Giang Bán Nguyệt rõ ràng sắc bén hơn trước rất nhiều. Kiếm quang như rắn bạc phun lưỡi, từng chút từng chút cắt về phía cổ họng Trần Hối.
Giang Bán Nguyệt vốn đã khó khăn khi đối phó với Trần Hối, lại còn có Bạch Ô Trầm âm thầm điều khiển cổ trùng.
Thanh trường kiếm của Trần Hối xuyên qua vai Giang Bán Nguyệt, máu tươi bắn tung tóe.
Lòng ta kinh hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Giang Bán Nguyệt. Khoảnh khắc đó, ta nhận ra hắn thật sự sẽ chết.
Và cái chết của hắn là do ta gián tiếp gây ra.
E rằng dù sau này ta có sống sót, cũng khó mà vượt qua được nút thắt này.
Ta phi thân ra, nắm lấy tay hắn, ép hắn trở về. Ta rút kiếm ra.
Trần Hối nói với ta:
"Sư muội, chỉ cần muội đến đây, vạch rõ giới hạn với hắn, mọi chuyện chúng ta sẽ bỏ qua, muội vẫn là đại sư tỷ của Thanh Huy Tông."
Tất cả mọi người đều mong chờ ta trở mặt, tại chỗ chém chết Giang Bán Nguyệt.
Vẻ mặt Giang Bán Nguyệt đanh lại một thoáng, dường như nhận ra điều gì đó, hắn vươn tay muốn nắm lấy vạt áo ta.
"Đừng đi."
Lúc này, cảnh tượng trước mắt lại trùng lặp với ký ức.
Vẫn là vạt áo màu đỏ tươi đó, mãi mãi coi hắn như một con chó có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Có thể dứt khoát rời đi bất cứ lúc nào.
Hắn nóng giận công tâm, rơi vào ma chướng, không còn bận tâm đến vết thương trên người, sụp đổ gào lên với ta:
"Ta nói đừng đi, nàng không nghe thấy sao?! Nàng lại muốn vứt bỏ ta như trước đây sao? Giống như ngày ở Thanh Huy Tông, dứt khoát rời xa ta, cứ như ta chỉ là một món đồ chơi nàng chán rồi, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Bạch Ô Trầm cười khúc khích:
"Ma Tôn, xem ra mọi chuyện vẫn chỉ là ngươi đơn phương. Một người phụ nữ tàn nhẫn như nàng ta, cuối cùng vẫn vứt bỏ ngươi, giẫm lên xác ngươi mà leo lên…”
"Nàng ta không cần ngươi nữa rồi."
Ta lắc đầu, từng chút một gỡ những ngón tay của hắn ra.
Cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh mắt của hắn:
"Chuyện cũ đều là sai lầm của ta. Hôm nay ta sẽ trả lại cho đệ, xóa bỏ mọi ân oán."
Hắn sững sờ tại chỗ, hỏi dồn:
"Ý gì? Đường Lê, nàng nói rõ xem?”
"Cái gì mà xóa bỏ mọi ân oán? Cái gì mà trả lại cho ta? Ta không cần, ta chỉ cần nàng, Đường Lê."
Ta một chưởng đánh về phía hắn, đưa hắn về bên cạnh hai hộ pháp ma tộc.
"Chăm sóc hắn cho tốt."
Giang Bán Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng trước mắt hắn đã không còn bóng dáng ta.
Dứt lời, ta lao lên.
Kiếm của ta đối đầu với kiếm của Trần Hối.
Kiếm khí như cầu vồng.
Trần Hối cũng không ngờ rằng, năm xưa tận mắt chứng kiến ta bị Giang Bán Nguyệt phế bỏ công pháp, đứt kinh mạch, mà giờ đây tu vi lại tăng tiến vượt bậc.
Bạch Ô Trầm thấy Trần Hối không địch lại ta, cũng lao đến quấn lấy.
"Vì một người đàn ông mà phản bội sư môn, làm tay sai cho ma tộc, sư phụ ngươi thấy rồi e là cũng tức đến sống lại."
Nàng ta muốn chọc giận ta, muốn giết ta. Ta đều biết.
Đáp lại nàng ta, chỉ có kiếm ý trầm lặng mà bá đạo của ta.
Một đạo kiếm ảnh vô hình lan tỏa ra từ quanh người ta.
Ta và Trần Hối đều là những người xuất sắc, thêm cả Bạch Ô Trầm nữa, trong chốc lát khó mà phân thắng bại, chiêu thức đều cực kỳ tinh diệu.
Trong ánh đao kiếm loang loáng không thể nhìn rõ ai chiếm ưu thế hơn, nhưng lại khiến người xem phải kinh hồn bạt vía.
Ta tự phong bế huyệt đạo, mạnh mẽ vận chuyển Kim Đan trong cơ thể.
Kiếm pháp Thiên Địa Hàn Sương đã được ta phát huy đến cực hạn.
Ngay cả Trần Hối cũng không ngờ ta lại dùng lối đánh liều mạng như vậy.
Bị ta đánh trúng một chiêu, không còn sức chống trả, rơi xuống.
Còn Bạch Ô Trầm, ta không thể buông tha nàng ta.
Nàng ta thấy tình hình không ổn, đã có ý định rút lui, nhưng chưa kịp hóa thành một làn sương trắng, đã bị khí ma tộc dày đặc bao phủ, cắt đứt đường lui.
Là Giang Bán Nguyệt.
Bạch Ô Trầm không cam lòng, nhưng đã bị ta một kiếm xuyên tim. Thân hình nàng ta cứng đờ, thẳng tắp rơi từ trên trời xuống.
Ánh mắt ta liếc về phía Giang Bán Nguyệt. Hắn quỳ nửa người trên tường thành, tay trái ôm ngực, khóe môi còn vương máu, ánh mắt không hề che giấu, thẳng thừng nhìn về phía ta.
Chỉ cần Bạch Ô Trầm chết, hắn sẽ sống sót.
Ta nghe thấy giọng nói phẫn nộ của hắn gào lên với ta:
"Ta không cần nàng phải chết vì ta, nàng dựa vào cái gì mà một mình..."
Những lời còn lại, ta dần không nghe rõ nữa.
Linh lực toàn thân ta đã được vận dụng đến mức cực hạn, hai tay nắm chặt kiếm.
"Ma tộc và nhân giới nhiều năm tranh chấp, đều là vì lợi ích mà đến. Lợi ích không thể thay đổi, vậy thì hãy cắt đứt ranh giới này, để trừ hậu họa về sau.
"Xin mời các vị lui về ba dặm."