Chương 11: [HẾT]
Kiếm khí Thiên Địa Hàn Sương từ mũi kiếm của ta bay ra.
Kiếm ý mạnh mẽ và bá đạo khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.
Người của ba tiên môn lớn đồng loạt lùi lại.
Ranh giới giữa ma giới và nhân giới vỡ vụn từng chút một dưới kiếm của ta.
Một trận kiếm khổng lồ dần hình thành, ngăn cách hai bên.
Từ nay, sẽ không còn ma tộc nào có thể vượt qua trận pháp này để quấy rầy nhân giới.
Từ nay, cũng không còn đại quân tiên giới nào có thể san bằng ma cung.
Kiếm của ta không thể chỉa vào đồng môn, đạo của ta không thể vấy bẩn máu của đồng tộc.
Nghĩa đạo khó vẹn toàn.
Đây là lối thoát duy nhất mà ta có thể đích thân để lại cho Giang Bán Nguyệt.
Cũng coi như là bù đắp cho những lỗi lầm của ta năm xưa.
Tùy tiện phá hủy ranh giới, trời giáng lôi phạt.
Cơn đau lan khắp toàn thân. Nỗi đau đó gần như muốn xé linh hồn ta ra khỏi cơ thể.
Ta run rẩy, mồ hôi rơi như mưa, đau đến nỗi đầu óc trống rỗng, nước mắt tràn ra khóe mắt.
Trời đất yên lặng. Giang Bán Nguyệt bất chấp tất cả bay lên, ôm ta vào lòng.
Máu nhỏ giọt lên má ta, nóng ấm và dính nhớp.
Ta muốn đưa tay đẩy Giang Bán Nguyệt ra, nhưng hắn ôm ta rất chặt.
Ta nghẹn lại, không thể nói được một câu trọn vẹn:
"Chịu lôi kiếp, ngươi sẽ chết."
Giang Bán Nguyệt siết chặt lấy ta, cố gắng nặn ra một nụ cười. Vẻ đẹp của hắn như cành lan, như cây ngọc, giống hệt như xưa, không còn sự lạnh lùng u uất của Ma Tôn.
Mắt Giang Bán Nguyệt đỏ hoe: "Ta không cần nàng trả lại, nàng sẽ mãi mãi nợ ta, đừng nói gì đến chuyện cũ nữa."
Lôi kiếp hoành hành. Giữa trời đất, ta và hắn là hai màu sắc duy nhất.
Ta không thể nói được gì.
Giọng Giang Bán Nguyệt run rẩy: "Ta không hận nàng, ta chỉ là không cam lòng.”
"Nàng không yêu ta. Mỗi câu nàng nói trước đây đều lừa ta. Kiếm Thiên Địa Hàn Sương phải tuyệt tình, cuối cùng nàng vẫn luyện thành. Nàng không yêu ai cả, cũng sẽ không yêu ta. Ta chỉ ghét bản thân mình, rõ ràng biết nàng không có trái tim, là một ác nữ, mà vẫn yêu nàng không lối thoát.”
"Vớ vẩn."
"Chỉ cần nàng sống sót, ta sẽ đồng ý mọi thứ. Ta sẽ không ép buộc nàng ở bên cạnh ta nữa, không cầu xin tình yêu của nàng nữa."
Nước mắt nhỏ từng giọt lên má ta, là nước mắt của Giang Bán Nguyệt. Ta cố gắng nặn ra một nụ cười.
Ta muốn nói với hắn không phải vậy.
Kiếm Thiên Địa Hàn Sương có lẽ không phải là tuyệt tình.
Mà là trong lòng có điều muốn, vì thế mà rút kiếm.
Khi còn là thiếu niên, ta không hiểu tình yêu.
Nhưng hắn lại luyện được kiếm Thiên Địa Hàn Sương. Có lẽ là vì năm xưa nhà tan cửa nát, sư tỷ đã tự tay cứu hắn, từ đó hắn thề, khổ luyện kiếm pháp, rút kiếm để bảo vệ sư tỷ.
Muốn đứng ngang hàng với sư tỷ.
Vì trong lòng có điều muốn mà rút kiếm.
Nỗi đau thể xác dần tan biến. Trong lúc mơ màng, ta thấy một thiếu niên mặc áo xanh, luyện kiếm dưới cây liễu, đột nhiên quay đầu lại.
Ta từ từ nhắm mắt lại.
Nơi nơi hoang tàn, máu chảy thành sông.
Dần dần, mưa tạnh mây tan.
Phương Đông lại sáng.
(Hết)