Động tác của Tả Mạc cực nhanh.
Tả Mạc vừa mới lĩnh ngộ vài điều trong Vương Cấm Thương Khung, hắn vừa ra tay chính là sát chiêu. Một vòng kim quang đột nhiên hiện trên tay hắn, bàn tay lẳng lặng vươn ra không một tiếng động hướng về Ngưu Thủ Quái mà vỗ.
Một đạo chưởng ấn màu vàng kim thoát khỏi tay.
Nếu như Tê Giác Ma Thần nhìn thấy đạo chưởng ấn này thì tròng mắt nhất định lòi cả ra ngoài mất, ngoại trừ chưởng ấn có dạng như chất lỏng màu vàng kim mà không phải là màu máu ra thì hoàn toàn giống y hệt...
"Ma Thần Man Chưởng"!
Dù là Đại Ma Thần hay Tê Giác Ma Thần, bọn họ đều không thể tưởng được chỗ tuyệt diệu của Vương Cấm Thương Khung không phải ở chữ
"Cấm" mà chính là chữ
"Vương". Trong cấm chế của Tả Mạc, chữ
"Vương" mới là tất cả, là toàn bộ điểm trọng yếu, mạnh nhất.
Hắn đã lĩnh ngộ tất cả những biến hóa của cấm chế, thậm chí hắn cũng hiểu rõ những biến hóa nhỏ nhất như nằm trong lòng bàn tay.
"Ma Thần Man Chưởng" bị giam cầm trong cấm chế, Tả Mạc đã mày mò tìm ra được vài điểm biến hóa của nó, nên khi ra tay lại có bảy tám phần giống nhau. Tuy nhiên sở học của hắn chính là tu luyện Thái Dương Thần lực, vì thế khi ra tay chính là kim chưởng, tính chất hung ác dã man đã giảm bớt đi nhiều, nhưng trái lại khí tức cương mãnh rừng rực lại bạo tăng.
Âm khí dưới đất nồng đậm không có lợi cho người khác, mà Thái Dương Thần lực của Tả Mạc đúng lúc lại chí dương chí cương, vì thế vừa ra tay đã giống như canh nóng dội ngay vào tuyết lạnh.
Trong con mắt của Ngưu Thủ Quái hiện lên một tia sợ hãi, Kim Chưởng Ấn tuy nhỏ bé mà ẩn chứa sức mạnh kinh khủng làm nó run sợ từ đáy lòng. Nó nhanh chóng bứt ra rồi vội vàng thối lui, thế nhưng không rõ từ đâu, một bàn tay màu tím phút chốc xuyên thủng đầu lâu của nó.
Tả Mạc và A Quỷ phối hợp rất ăn ý, Tả Mạc ra tay thanh thế kinh người giống như lôi đình vậy, làm cho tâm thần đối phương rung động mất cảnh giác. Còn A Quỷ lại rất quỷ mị, một kích chí mạng được phát huy đến mức vô cùng tinh tế.
Bổn cũ soạn lại, hai người Tả Mạc và A Quỷ tiếp tục phối hợp, một luồng sáng vàng chói mắt với một quầng sáng tím nhanh chóng tiếp tục thu thập Ưng Thủ Quái. Sau đó A Quỷ liền hấp thu Thần lực trong thân thể lưỡng quái đó, lúc này ngọn lửa màu tím cháy trong đồng tử cũng dần dần thu lại hào quang, khôi phục lại vẻ ảm đạm, nhưng trên trán của nàng có xuất hiện thêm một dấu ấn gì đó nhàn nhạt.
Trong lòng Tả Mạc chợt nghĩ, cái này là Bất Tử Thần Ấn sao?
Nhớ tới câu nói của lão già kia, Tả Mạc vội vàng lấy ra Kết Già Hương. Trong ánh mắt của A Quỷ lộ rõ tia khát khao, tựa như ngửi thấy được mùi của Kết Già Hương vậy, Tả Mạc thấy thế bèn đưa Kết Già Hương cho A Quỷ.
Mỗi hạt Kết Già Hương này ước chừng cỡ hạt đậu tằm, lại có hình dạng khác nhau, màu sắc xám trắng. Khi vừa lấy ra, mùi hương bốc lên tràn ngập. Đây là một loại hương đặc biệt cực độc, khó có thể cảm nhận được hương vị của nó, ngay cả Tả Mạc cũng không nhịn nỗi mà cổ họng tự nhiên giật giật.
Hắc Kim Phù Binh rướn cổ lên nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay của A Quỷ, dường như là nó đã quên khuấy đi mất Dương Thủ Quái, lúc này khóe miệng nó chảy ra vài giọt óng ánh.
Dương Thủ Quái cũng ngừng lại, nó cũng nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay A Quỷ.
A Quỷ nuốt trọn Kết Già Hương.
Hắc Kim Phù Binh kêu thảm
"Á..." một tiếng, mặt mũi tràn ngập vẻ bi thống. Nó quay sang giận dữ nhìn Dương Thủ Quái, trong miệng lách cách thốt ra:
"Của ta, của ta, của ta..."Dương Thủ Quái còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Hắc Kim Phù Binh đánh cho không ngóc đầu lên nỗi.
Tả Mạc nhìn sang một lúc lâu, hắn cảm thấy Hắc Kim Phù Binh không cần hỗ trợ mới dời ánh mắt qua chỗ khác. Sau khi A Quỷ nuốt Kết Già Hương thì lập tức khoanh chân ngồi xuống, toàn thân thỉnh thoảng lập lòe ánh sáng tím.
Thần sắc của A Quỷ vẫn bình tĩnh, Tả Mạc có chút yên lòng. Ánh mắt của hắn lại một lần nữa hướng về bộ Cốt Giáp trên đài cao kia.
Hắn lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh Cốt Giáp.
Nhìn tận nơi chiếc Cốt Giáp này hắn mới thấy được chỗ bất phàm của nó. Sở dĩ tế đàn được dựng chỗ này chính là đã lựa chọn cực kỳ xảo diệu, phía dưới tế đàn có một cửa động âm mạch, cho dù là bộ Cốt Giáp thông thường đi nữa nhưng được âm khí tẩy luyện qua vài vạn năm như vậy, thì bản chất cũng sẽ thoát thai hoán cốt mà trở nên cực kỳ đặc biệt.
Đừng nói chi bộ Cốt Giáp này, tuy Tả Mạc không thể biết rõ nó được chế thành từ loại xương cốt nào, nhưng bản chất nó không giống với vật phẩm thông thường.
Tế đàn đã được dựng lên từ thời kỳ viễn cổ, cách đây phải trên vạn năm. Căn cứ theo trên Kim Diệp ghi lại, mỗi loại tế đàn phụ thuộc vào rất nhiều thứ, có hình dạng to nhỏ khác nhau. Tất nhiên điều này không phải đúng tuyệt đối, không phải tế đàn của bộ lạc nào cũng dựa trên sự to lớn và hoa lệ, nhưng đều có một điểm chung đó là nếu pho tượng thủ vệ thần kỳ thì nhất định tế đàn cũng phải rất kỳ lạ.
Pho tượng thủ vệ của tế đàn biểu tượng cho sự quan trọng của tế đàn đối với bộ lạc ấy.
Thời đại Viễn Cổ cách nay quá mức xa xôi, những hiểu biết của Tả Mạc đối với chúng phần lớn là thông qua Kim Diệp và Thanh Lâm, lưu lại trí nhớ trong hắn nên mới có thể hiểu những vấn đề này. Do Kim Diệp tối nghĩa khó hiểu, còn Thanh Lâm đã trải qua trên vạn năm rồi nên có rất nhiều chuyện trong ký ức cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Tài liệu từ thời Viễn Cổ rất khác xa với hiện tại, thời kỳ đó là thời đại Hoang Thú hoành hành, nên các loại tài liệu đều rất trân quý, nó có thể tồn tại bồi luyện qua thêm vài vạn năm đến nay thì phẩm chất càng thêm phi phàm.
Mỗi một khối xương cốt giống như một cây thủy tinh màu tro, trong suốt, sáng long lanh và không lẫn một tia tạp chất nào. Quy mô của nguồn âm mạch này hiển nhiên rất khổng lồ, ẩn chứa âm khí cực kỳ kinh người. Âm khí dâng lên giống như nguồn nước chảy xiết, không ngừng ăn mòn tẩy luyện bộ Cốt Giáp.
Âm khí cực kỳ nồng đậm làm cho Tả Mạc chưa thể thích nghi ngay được.
Những vật phẩm khác cùng thời đại lại không giống với Cốt Giáp, tạo hình của chúng rất tinh xảo, đẹp đẽ khác thường. Cốt phiến nhỏ bé bị mài mòn đến cực mỏng, chúng được xếp chồng lên nhau như lông chim, mà gây chú ý nhất là ở hai biên được cấu tạo bằng hai đoạn cốt nhận.
Hai đoạn cốt nhận này màu trắng bạch, không lẫn với màu nào khác, nó khá tương phản trên nền cây xương thủy tinh màu tro trong suốt kia. Đường vòng cung vừa quái dị lại quỷ dị, Tả Mạc vừa nhìn thấy trong lòng cũng rét run.
Tả Mạc thò tay sờ bộ Cốt Giáp, khi ngón tay vừa chạm tới Cốt Giáp thì bỗng nhiên có thanh âm xoẹt một tiếng, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhức kịch liệt.
Đồng tử Tả Mạc đột nhiên trợn tròn, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hắn giơ ngón tay lên trước mặt thì thấy đầu ngón tay bị một vết thương rất nhỏ. Mặt Tả Mạc tái mét, càng thêm khiếp sợ vài phần. Hắn tự biết thân thể của mình đã rèn luyện đến trình độ cường hãn thế nào, nếu phi kiếm thông thường chém vào người, chưa kịp làm hắn tổn thương đã tự gãy rồi.
Âm khí biến thành khí nhận.
Nhưng cái mà Tả Mạc khiếp sợ không phải là âm khí nhận, rốt cuộc hắn cũng đã nhận ra tại sao cái pho tượng cốt giáp phải cúng cho tế đàn.
Thần binh!
Nhất định đây là một thanh Thần binh từ thời Viễn Cổ còn sót lại!
Đây mới là Thần binh chân chính!
Khuôn mặt Tả Mạc sửng sốt, vẻ vui mừng không lẫn đi đâu được, chuyện tốt như thế mà hắn lại tự nhiên gặp giữa đường. Tính chất của bộ Cốt Giáp chỉ thuần âm nên không thích hợp với hắn, nhưng lại vô cùng thích hợp với A Quỷ. Do A Quỷ tu luyện Bất Tử Thần Lực nên bản thân mang khí tức tử vong, Cốt Giáp này cũng tương ứng với nàng, đầy đủ khí tức tử vong, không ngờ cả hai lại vừa vặn phù hợp với nhau.
A Quỷ tỉnh dậy, lẳng lặng hiện thân không một tiếng động bên cạnh Tả Mạc, con mắt nhìn chằm chằm vào bộ Cốt Giáp.
Tả Mạc cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh bèn quay sang nhìn, ấn ký trên trán A Quỷ thay đổi càng thêm rõ ràng, đó là một kết ấn nhỏ dạng xiềng xích kỳ lạ có màu tím nhạt.
A Quỷ dường như xinh đẹp hơn!
Tả Mạc sững sờ, chăm chú quan sát A Quỷ. Hắn nhìn kỹ thì thấy những vết sẹo chằng chịt trên mặt A Quỷ đã bị mờ đi, trên khuôn mặt kéo ra một làn da non, trắng nõn nhẵn nhụi. Khuôn mặt thanh tú ôn nhuận, chiếc cằm thon gọn, Tả Mạc lờ mờ nhìn thấy hình bóng thiếu nữ đang e thẹn trong không trung. Tả Mạc theo bản năng xòe bàn tay ra sờ lên khuôn mặt A Quỷ.
A Quỷ vẫn lặng yên không né tránh.
Cảm giác mềm mại khác thường từ đầu ngón tay truyền lại, trái tim Tả Mạc không hiểu sao lại đập mạnh, bỗng nhiên mặt A Quỷ ngã vào bàn tay Tả Mạc rồi áp hẳn vào bàn tay ấy.
Trái tim Tả Mạc lại càng đập mạnh hơn, máu dồn lên mặt nhưng tay lại không cam lòng buông ra.
So với loại Thời Gian Tĩnh Chỉ của cấm chế Vương Cấm Thương Khung, thì rõ ràng ngay tại thời khắc này, thời gian mới thật sự đứng lại.
"Ha ha! Mùi vị này! Đúng là mùi vị này! Thật quá mỹ diệu!"Tiếng cười rộ lên của Hắc Kim Phù Binh từ đâu truyền đến, nó vừa mới tiêu diệt xong Dương Thủ Quái, hiện đang hút Thần lực của nó. Tả Mạc bỗng dưng bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng, thần tình hoảng hốt. Hắn vội vàng thụt tay lại, rồi giả vờ cầm bàn tay của A Quỷ lên để kiểm tra.
Thật bất ngờ, vẻ giả vờ giả vịt biến mất ngay tức khắc, thần sắc Tả Mạc trở nên chăm chú hơn.
Thần lực trong cơ thể A Quỷ lại cường đại hơn mấy lần so với lúc trước. Thần lực trở nên mênh mông làm cho Tả Mạc kinh hồn táng đảm. Cũng may Thần lực của A Quỷ có vẻ nhận ra Tả Mạc nên không có chút nào đối địch với Thái Dương Thần lực của hắn, trái lại còn vui sướng đón chào.
Song, sắc mặt Tả Mạc lại càng thêm ngưng trọng.
Sợi xích màu tím trói buộc A Quỷ trở nên chặt chẻ hơn, hoa văn trong sợi xích lại càng trở nên tinh xảo phức tạp, bên trong sợi xích đó thỉnh thoảng còn phát ra ngọn lửa màu tím yếu ớt.
Bất Tử Thần lực càng mạnh thì hồn phách bị trói buộc của A Quỷ càng thêm lợi hại. Tuy thế, Tả Mạc hơi yên tâm vì thấy hồn phách A Quỷ dường như trở nên ngưng thực hơn rất nhiều. U Hủ Chuyển Sinh Liên kết hợp với Kết Già Hương đã trợ giúp rất nhiều cho nàng. Thiếu nữ áo trắng như tuyết, thần thái điềm tĩnh, trên trán vẫn có một kết ấn màu tím như cũ.
Lần này hồn phách A Quỷ vẫn chưa nhận biết được Tả Mạc.
Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào tà áo trắng như tuyết của A Quỷ thì khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười ngượng ngùng, trái tim Tả Mạc không hiểu tại sao lại đập mạnh.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chân mày khẽ động.
Dịch An đến rồi!
*
* *
Bên ngoài hỏa tuyến, tâm trạng Dịch An chưa bao giờ hoang mang, tuyệt vọng đến như thế. Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn hắn từ phía sau như châm, như chích vào lưng, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể mặt dầy mà đứng yên chống đỡ.
Hắn vừa mới nhìn thấy Ma Thần Điện bị đánh cho bỏ chạy, thế là tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn coi như tan thành mây khói. Chỉ có thế lực mới trỗi dậy của Hiệp hội Ma Binh sư mới có thể giúp Dịch An không lo sợ, đối phó với con quái vật khổng lồ như Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, thì Vật Hi Đường chắc chắn không có một khả năng sống sót nào.
Đường sống duy nhất bây giờ là ôm chặt Tiêu Vân Hải, à không, là Tiếu Ma Qua mới đúng!
Hai cái tên này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Tiêu Vân Hải là Ma Binh đại sư, đại biểu cho lợi ích, còn Tiếu Ma Qua là cao thủ Thần lực vẫy vùng một phương, hắn đại biểu cho thực lực sinh tồn.
Dù trong hoàn cảnh nào thì cứ phải sống sót đã rồi mới tính đến lợi ích.
Dịch An là người làm ăn, hắn hiểu rằng muốn đối phương tiếp nhận mình thì bản thân phải chứng tỏ được giá trị, Vật Hi Đường phải chứng minh là rất có giá trị mới được. Đừng tưởng rằng Dịch An vì Tiếu Ma Qua mà kết thù với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, nếu đối phương sợ phiền toái thì có thể phủi tay làm như không hề hay biết.
Bây giờ cái có thể làm Tiếu Ma Qua coi trọng chính là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo!
Tiếu Ma Qua chấp nhận lấy Địa Ma Binh để đổi được Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, đủ thấy rõ tầm quan trọng của Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đến dường nào.
Hắn lẳng lặng đứng yên bên ngoài hỏa tuyến để chờ đợi Tiếu Ma Qua gọi vào.
Trước mặt bao người mà tỏ thái độ như thế thì có nghĩa là hắn không còn đường khác để lui, Trưởng Lão Hội của Yêu tộc ở đằng sau đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn, vẫn cắn răng kiên trì chờ đợi.
Hắn đứng bên ngoài hỏa tuyến lâu như thế mà các Trưởng lão Yêu tộc vẫn không có người ra tay, đủ thấy bọn họ rất kiêng kị Tiếu Ma Qua.
Điều này càng làm cho Dịch An thêm tin vào quyết định của mình.
Nhưng điều làm hắn tin tưởng hơn, chính là cái trong chiếc hộp hắn đang cầm đây.