- Ngao, ngao, ngao...
Từng tiếng thét dài, dưới ánh trăng đêm, tất cả cự lang đã đứng ở trên đá lớn, lẳng lặng nhìn liễu thụ cách đó không xa đột nhiên chấn động không dứt.
Mà đổi thành một bên.
- Ùm bò ò...
Trong tiếng kêu hùng hậu, một đầu Hắc Dã Ngưu dưới bản thể cây liễu Ngu Tử Du cũng là chậm rãi đứng lên, cái sừng trâu tựa như ánh trăng lưỡi liềm ở trong sương mù dày đặc rạng ngời rực rỡ, cà cà lấy thân cây, giống như là đang trấn an.
Chợt, Hắc Dã Ngưu lại là lắc đầu lắc não một phen, an tĩnh đứng ở dưới cây liễu, bừng tỉnh đang đợi cái gì.
Cùng lúc đó.
- Ngâm, ngâm, ngâm...
Tiếng kêu to cao vút, xuyên kim liệt thạch, từng đầu chim cắt đã bất an giương cánh bay cao, bồi hồi trên đỉnh đầu Ngu Tử Du.
Vào lúc này, bọn chúng cách Ngu Tử Du gần nhất, có thể rõ ràng cảm nhận được gốc đại thụ bọn chúng sống, dường như đang nổi giận.
Đúng vậy, nổi giận.
Từng cành liễu liên tiếp quất lấy bầu trời xé rách sương mù dày đặc, rễ cây lan tràn ở sâu trong lòng đất, cuốn lên một cái lại một cái sườn đất cao ngất.
Mà đúng lúc này.
- Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một chỗ thổ địa đột nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, rễ cây màu đen giống như đại xà đã phóng lên cao.
Mà nhìn phía cuối cùng rễ cây, từng đầu dã thú biến dị cũng là ngạc nhiên phát hiện, một con Lửng Mật Ca chồng chất vết thương lại bị rễ cây cuốn lấy, lộ ra bùn đất.
- Ngâm, ngâm...
Tiếng kêu to bén nhọn, chim cắt tựa hồ đang nghi hoặc.
Nhưng lúc này, Ngu Tử Du cũng không có tâm tình phản ứng đến nhóm bọn chúng.
Là sủng vật hắn nuôi, hắn có thể tùy ý đánh, thậm chí khi tất yếu có thể hi sinh.
Nhưng mà, cái này không có nghĩa là, Ngu Tử Du có thể tiếp thu ở trong địa bàn của hắn, sủng vật hắn nuôi bị người khác khi dễ.
Không phải, đây cũng không phải đơn giản là khi dễ như vậy.
Cảm thụ được khí tức Lửng Mật Ca càng lúc càng yếu ớt, sát ý trong lòng Ngu Tử Du càng là nồng nặc thêm vài phần.
- Ở địa bàn của ta, vẫn còn có tên gia hỏa như vậy.
Giống như là đang cười lạnh, Ngu Tử Du cũng là nhẹ nhàng cuốn lấy Lửng Mật Ca đưa nó đưa đến trung tâm Tiểu Linh hồ cách đó không xa.
Linh hồ trong suốt thấy đáy ở chớp mắt khi Lửng Mật Ca vừa chạm vào mặt nước, đã lập tức bị nhuộm đỏ, vòng vòng huyết sắc nhuận mở.
Nhưng mà, làm người ta vui mừng chính là, ở Ngu Tử Du pha loãng tinh hoa sinh mệnh thẩm thấu vào, khí tức Lửng Mật Ca cũng đang hơi tăng trở lại.
Thấy thế, Ngu Tử Du cũng là thở nhẹ một hơi.
Sau đó, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, cành gãy, lại là một giọt chất lỏng trong suốt màu xanh biếc, nhỏ xuống giữa Tiểu Linh hồ.
Tí tách...
Kèm theo tinh hoa sinh mệnh nhỏ xuống, Tiểu Linh hồ lại là trong lúc lơ đãng nhiều một vệt lục sắc.
Mà quan trọng hơn là, một cỗ sinh cơ càng nồng nặc đã bao lấy khỏa Lửng Mật Ca.
Mơ hồ có thể chứng kiến, vết thương dữ tợn trên người Lửng Mật Ca đang có xu thế khép lại.
Tinh hoa sinh mệnh có thể tăng tốc vạn vật tiến hóa, đồng thời, nó một lực lượng khác cũng không thể bỏ qua.
Mà nào là một khoản lực lượng, chính là sinh cơ, nồng nặc sinh cơ đã đủ khép lại hơn phân nửa ngoại thương, dù cho có chút thương thế quỷ dị, cũng là có thể chống đỡ.
Mà cái này, chính là chỗ cường đại của tinh hoa sinh mệnh.
.....
- Chủ nhân... Đây là?
Một bóng hình xinh đẹp cũng hư huyễn hồng sắc là từ từ từ từ mặt đất bắt đầu lộ ra, mang theo sự lo lắng.
- Ta an bài Lửng Mật Ca đi tìm mỏ Linh Thạch kia, không nghĩ tới, nó suýt chút đã không về được.
Nói đến đây, Ngu Tử Du lại là nhịn không được hừ lạnh nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn một chút, đến cùng là kẻ nào dám ở địa bàn của ta làm càn.
Nghe thanh âm Ngu Tử Du, chân mày trên gương mặt xinh đpẹ của Thanh Nhi cũng là hơi nhíu lại, chợt ngạc nhiên mà hỏi:
- Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không có nhận thấy được chiến đấu ba động sao? Lấy thực lực của ngài, phàm là ở bên trong sương mù dày đặc bao phủ, cũng đều là có chút cảm giác a.
- Không có.
Ngu Tử Du lắc đầu, khe khẽ thở dài, cũng là bất đắc dĩ nói:
- Sương mù dày đặc mặc dù là đôi mắt thứ hai của ta, nhưng tinh thần của ta chung quy cũng không phải thời khắc đều để ở chỗ này, tình cờ nhấc lên sóng linh lực, thật đúng là sẽ không chú ý.
Nói đến đây, Ngu Tử Du giống như là nghĩ đến cái gì, chợt chần chờ nói:
- Tuy nhiên, rất kỳ quái, lấy thực lực Lửng Mật Ca cùng với một cỗ mãng kình kia, dã thú biến dị bình thường thật đúng là không nhất định có thể làm gì nó.
- Xác thực.
Thanh Nhi gật đầu, cũng là thừa nhận.
Đừng nhìn Lửng Mật Ca hình thể không lớn, nhưng lực chiến đấu của nó, thật đúng là không lời nào có thể nói hết.
Lúc này, ngoại trừ Cửu Vĩ có thể ở dưới đất, đám dã thú biến dị còn lại, thật đúng là muốn hư nó ba phần.
Hơn nữa, quan trọng hơn là...
Chậm rãi ngước mắt, còn không đợi Thanh Nhi kể ra, một thanh âm băng lãnh đã quanh quẩn ở bên tai nàng:
- Bây giờ, toàn bộ Đại Sơn bị mê vụ bao phủ, có thể uy hiếp được Lửng Mật Ca chỉ có một con biến dị Bạch Hổ ở phía bắc cùng Tinh Tinh ở góc tây nam, bọn chúng đều là gia hỏa có sóng linh lực ở bảy, tám ngàn, ta còn dự định thu phục, sở dĩ vẫn không có xử lý bọn chúng, là lấy thực lực của hai tên này, muốn lặng yên không một tiếng động giải quyết Lửng Mật Ca, cũng là khả năng không lớn..
- Cho nên nói, chẳng biết lúc nào, có một đầu dã thú biến dị thực lực bất phàm đã bước vào địa bàn của ta, mà ta cũng là hoàn toàn không biết gì cả.
Giống như là đang tự giễu, thanh âm của Ngu Tử Du đều là hàn ý ý vị sâu xa.
Mà đúng lúc này, chợt một tiếng cười như chuông bạc tựa như vang lên ở bên tai Ngu Tử Du:
- Chủ nhân, ngài không nên vui vẻ sao?
- Vui vẻ?
Ngu Tử Du hơi cảm thấy buồn cười, cũng là sững sờ.
- Đúng vậy, vui vẻ, chẳng lẽ ngài đã quên, mục đích ngài phái Lửng Mật Ca đi ra sao?
Nói đến đây, Thanh Nhi xinh đẹp cười, sau đó lại là chủ động phân tích nói:
- Dã thú biến dị cường đại có thể giấu diếm được sương mù dày đặc của ngài xông vào núi lớn, chắc là không tồn tại. Mà lúc này, muốn ở dưới mí mắt ngài trưởng thành đến tình trạng có thể uy hiếp Lửng Mật Ca như vậy, ngoại trừ một nguyên nhân ra, lại không còn những khả năng khác.
Nghe Thanh Nhi phân tích, trong lòng Ngu Tử Du chợt chấn động, chần chờ nói:
- Ý của ngươi là nói, trong địa bàn của ta có một con dã thú biến dị tìm được mỏ Linh Thạch, tiện đà giống như đầu Bạch Ngân Ngô Công kia, lặng yên không tiếng động thu lấy Linh Thạch trưởng thành đến nay.
- Chắc là như vậy.
Thanh Nhi gật đầu, cũng là có chút khẳng định nói:
- Mỏ Linh Thạch có thể cung cấp linh lực tinh thuần, nhưng lại có thể cách tuyệt linh lực ba động, nếu quả thật có một con dã thú biến dị tìm được mỏ Linh Thạch, thật có khả năng giấu diếm được tai mắt của ngài, trưởng thành đến nay.