- Đi chết đi.
Hừ lạnh một tiếng, rễ cây màu đen cảm thụ được cự mãng đã tới gần, Ngu Tử Du đột nhiên tăng tốc độ.
Bá. . .
Trong chốc lát phá không, cự mãng không kịp phản ứng, liền cảm giác thân thể bị xiết chặt.
Nhưng một lát sau, còn chưa đợi nó phát hiện thứ gì quấn quanh nó, trước mắt nó đã tối sầm, vô số bóng đen kẹp chặt nó, biến thành một cái bánh chưng khổng lồ.
Mà lúc này, Ngu Tử Du phát lực, mạnh mẽ kéo bánh chưng trên không trung xuống dưới đất.
Phù phù một tiếng, mặt đất chấn động, một cái hố khổng lồ lõm xuống xuất hiện.
Bầu trời không phải sân nhà của Ngu Tư Du, chỉ có đại địa tràn ngập vô số rễ cây mới phải
Mà ngay trong nháy mắt bánh chưng nện vào đại địa.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Từng nhánh rễ cây màu đen to như thùng nước, thanh thế không dưới đại xà đã đâm phá bùn đất đánh về phía bánh chưng cách đó không xa.
Ngâm. . .
Gào thét tựa như cuồng nộ, rễ cay bó chặt cự mãnh đã bị chấn đứt đoạn.
Cũng không đợi nói ra ngoài, nguy hiểm chân chính cũng vừa vặn đến.
Ầm ầm một tiếng thật lớn, rễ cây thô kệch nhất của Ngu Tử Du đã mạnh mẽ quất vào trên thân cự mãng.
- Ngâm. .
Rên rỉ một tiếng, trước mắt cự mãnh lại tối sầm lại, đúng là bị quất bay vài trăm mét, đụng gãy vô số cây cối.
Mà đúng lúc này, một chỗ khác xuất hiện rễ cây màu đen, như có linh tính quấn quanh cự mãnh.
Những rễ cây khác không thể nào so được với rễ cây này, là một trong những rễ cường tráng nhất của Ngu Tử Du, bọn chúng có thể tồn tại riêng biệt, cũng tựa như ác mộng.
Mà lúc này, phân rễ cây tựa như cự mãng, mạnh mẽ ghìm lại.
- Ngâm. . .
Một tiếng rên rỉ, Nham Xà lần đầu cảm giác ngây ngóc.
Cắn giết.
Là thủ đoạn mà nó quen thuộc nhất, cũng là thứ nó am hiểu nhất.
Mà bây giờ, thủ đoạn như vậy lại bị dùng trên người mình.
Chỉ là, lúc này, lông mày Ngu Tử Du hơi nhíu lại.
- Quá cứng. . .
Cảm nhận được lực phòng ngự đáng sợ kia, cho dù đố mặt với cắt giết của hắn, cũng không hề xuất hiện chút vảy rắn bị vỡ vụn nào, Ngu Tử Du cũng có chút chấn động.
Mà đúng lúc này, giống như đang giải thích, giọng nói của Thanh Nhi chợt vang bên tai Ngu Tử Du:
- Chủ nhân, đây là Nham Xà, tựa như được đúc từ đá hoa cương, trời sinh có thể điều khiển Thổ nguyên tố, một thân phòng ngự vô địch trong cùng giai. . .
- Phòng ngự vô địch sao?
Giật mình, Ngu Tử Du cũng có chút yên lặng.
Không ngờ lần đầu gặp phải Siêu Phàm nhất giai, lại là một tên gia hoả khó giải quyết như thế.
Đáng tiếc, đều nó sai lầm, chính là gặp nhầm đối thủ.
Cười lạnh một tiêngs.
- Bá, bá, bá. . .
Nương theo tiếng xé gió, từng nhánh rễ cây thô to từ bốn phương tám hướng đánh tới, sau đó mạnh mẽ đánh về cự mãnh.
- Bành, bành, bành. . .
Chỉ một lát sau, va chạm đáng sợ liên tiếp không ngừng khiến Nham Xà cũng phải choáng váng đầu óc.
Phòng ngự mặc dù đáng sợ, nhưng nó cũng không chịu nổi đợt va chạm kinh khủng bựa này.
Như là chín nhánh rễ cây màu đen không thua gì nó, vẻn vẹn ngẫm lại cũng khiến da đầu rn lên, chớ nói chi trước mắt Nham Xà vừa vặn đụng vào.
Mà lúc này, cười lạnh một tiếng, Ngu Tử Du tâm niệm vừa động, ba nhánh rễ cây tráng kiệt đã từ từ thắt chặt lại, từ đầu đến đuôi, dù là một chút khe hở cũng đều không hề lộ ra.
Ngay sau đó, những rễ cây này co vào một cái đã kéo Nham Xà vào sâu trong lòng đất.
- Không phá được phòng, vậy thì ghìm chết, siết bất tử, vậy để nó ngạt thở mà chết.
Nói xong, bụi bặm cũng đã rơi xuống đất.
Ngoại trừ đại địa nơi nào đó thỉnh thoảng không ngừng rung động, toàn bộ chiến trường đều trở về tĩnh mịch, chỉ có rễ đứt, tàn mộc, rời rạc tán loạn ở mỗi một góc chiến trường.
...
Vào đêm, sâu trong thung lũng Bắc Vũ.
Một gốc liễu cao bốn mươi, năm mươi mét tựa như che trời.
Bây giờ nó đã trở thành sinh vật đứng đầu thung lũng.
Mà trừ cái đó ra, còn có một con Linh Hồ, đương nhiên cách chỗ đó không xa có nhiều thêm một cái dốc nhỏ.
Mà lúc này, trừ Cửu Vĩ, cùng Ngưu Ma ra, những dã thú biến dị còn lại không hề dám đến gần chỗ dốc nhỏ đang rung động kia.
Ngay cả Lữ Mật Ca cũng nằm trên mặt đất cách đó không xa, nhe răng trợn mắt, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc muốn tiến lên, sâu trong đôi mắt lại không khỏi hiện lên một vòng sợ hãi.
Xem ra Nham Xà đã tạo thành thương tích không nhỏ với nó.
- Chủ nhân, đầu Nham Xà này đến hôm nay còn chưa chết sao?
Cười khẽ một tiếng, ý thức Linh Nhi vừa mới thoát ly nhân loại nhịn không được hỏi.
May mắn, ở phía Nhân loại bên kia, Linh Nhi đã có danh xưng Nữ nhân thích ngủ, nếu không ngủ trong thời gian dài như vậy quả thật không biết phải giải thích thế nào cho tốt.
Có điều, bây giờ thì tốt rồi, có một đám đạo sư giải thích giúp nàng, mỹ miều nói: 'Cô nương có năng lực học tập siêu quần như Linh Nhi, thèm ngủ cũng là chuyện bình thường, dù sao, tinh thần cần bù đắp mà!'
Cũng chính bởi vì một câu nói kia, không ít người đều âm thầm ao ước thích ngủ giống Linh Nhi.
- Sih vật Siêu Phàm nhất giai, quả thực ngang ngược.
Bất đắc dĩ thở dài, Ngu Tử Du cũng bổ sung một câu:
- Bây giờ ta đã phong tỏa ngăn cản thân thể của nó, ngay cả linh lực tràn ngập trong không khí cũng vậy, nhưng gia hỏa này, ngoại trừ suy yếu một chút, quả thật không có dấu hiệu bỏ mạng.
- Dù sao cũng là dã thú biến dị từ một loại nguyên tố, sinh mệnh lực dồi dào cũng có thể hiểu.
Nghe giọng nói của Ngu Tử Du, Thanh Nhi cũng cười không ngớt đáp lại nói.
- Dã thú biến dị từ một loại nguyên tố?
Hơi nghi hoặc, Ngu Tử Du hỏi ra thắc mắc của mình.
- Con cưng của nguyên tố có thể sử dụng năng lực nguyên tố trên người mình, không chỉ thể xác cường đại, còn có thể dùng nguyên tố để công phạt.
Nói xong, ánh mắt của Thanh Nhi nhìn về phía dốc nhỏ, tiếp tục giải thích:
- Nham Xà, chính là loài rắn biến dị đại địa thuộc tính, không hỏi tiền thân chủng loại thậm chí chủng tộc, nếu như là rùa đen đại địa thuộc tính, được gọi là Nham Ô, nếu như là chuột đại địa thuộc tính, chính là Nham Thử. . . Đây là cách quân đội phân chia tỉ mỉ hơn với dã thú biến dị, giúp Nhân loại càng hiểu nhược điểm hơn.
'Sách' một tiếng, Ngu Tử Du cũng không khỏi cảm thán nói:
- Nhân loại, quả thật không tệ, nhanh như vậy đã hệ thống hoá hcungr loại dã thú biến dị sao?
Cười hắc hắc, Thanh Nhi cũng nhẹ gật đầu, nói ra:
- Không thể không thừa nhận, Nhân loại là một chủng tộc rất thông minh.
Hơi im lặng, Ngu Tử Du nhìn về phía dốc nhỏ các đó không xa:
- Sinh mệnh lực ương ngạnh là một chuyện tốt, chẳng qua như vậy, con đường đến tử vong của nó sẽ càng đâu khổ.
Nói xong, Ngu Tử Du lại nắm chặt một nhánh rễ cây.
- Két, két. . .
Bên trong âm thanh khiến da dầu tê dại, một đầu Nham Xà truyền ra tiếng rên rỉ càng nặng nề.