Nhưng vào lúc này.
- Ngâm. . .
Lại là một tiếng gào thét giống như rồng mà không phải là rồng, giống như rắn không phải rắn, ngay sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của Thanh Lăng, một đầu Thổ Thứ chẳng biết từ khi nào mạnh mẽ đâm vào trên cổ tay đã gần như hoá thành thực chất của nàng.
Bành một tiếng, đột nhiên kịch liệt đau nhức, khiến lông mày Thanh Nhi cũng phải nhíu một cái.
Mà đây chính là điểm yếu lớn nhất khi hoá hư thành thật.
Khi hóa thành thực thể, có thể tiếp xúc vật thật nhưng đồng thời cũng phải chịu công ký vật lý của người khác.
- Thật nhanh.
Trong lòng thở dài, Thanh Nhi cố nén cảm giác kịch liệt đau đớn vì bị đâm xuyên, một phát bắt được gốc cây, mạnh mẽ kéo một cái.
Phù phù một tiếng, mang ra một chùm sáng.
Nhưng mà, khi một gốc cây đỏ rực đó hoàn toàn rơi vào trong tay Thanh Nhi.
Đúng lúc này, đại địa bỗng nhiên rung động, đồng thời, một cỗ ba động linh lực đáng sợ đột nhiên dâng lên.
Ngước mắt nhìn lại, đầu Nham Xà to lớn đáng sợ kia cũng ngước cái đầu nó lên, một đôi mắt rắn băng lãnh nhìn chòng chọc vào thân ảnh Thanh Nhi.
Càng làm cho người ta hít thở không thông là, cái sơn động nhỏ hẻo lánh này, nham thạch vậy mà từ từ rung động, phảng phất như muốn phun trào.
【 Năng lực —— Đất rung núi chuyển: Dẫn động Thổ nguyên tố, tạo ra địa chấn, huỷ diệt định nhân. 】
Một loại năng lực cực kỳ đáng sợ.
Nhất là, giờ phút này nàng vẫn còn ở sâu trong lòng đất, uy lực Đất rung núi chuyển này lại càng tăng tăng.
Chỉ một lát sau, làn sóng phun trào đã tác động đến ngoại giới.
Lúc này, từ bên ngoài nhìn lại, dãy núi này giống như xuất hiện địa chấn, run rẩy không thôi.
...
- Xem ra, Thanh Nhi đã chọc giận đến đầu cự mãnh kia.
Mượn sương mù cảm nhận tình huống đại sơn, Ngu Tử Du nhịn không được cười lên.
Chỉ là, lúc này nếu có người có thể nhìn thấy sâu trong lòng đất năm sáu mươi cây số, tất nhiên có thể nhìn thấy vô số rễ đen dây dưa cùng nhau, quấn quanh nham thạch thậm chí là cây cối, lại lẳng lặng chờ đợi.
Đúng vậy, chờ đợi.
Giống như đi săn dã thú, yên tĩnh nằm ở một góc nào đó, có loại khí tức khiến người không rét mà run.
. . . . .
Hơi nheo mắt, nhìn qua uy thế đáng sợ kia, Ngu Tử Du cũng nắm thật chặt rễ cây.
Riêng loại uy thế này, đã không phải đám người Thanh Nhi có thể ứng phó.
Có điều, đáng được ăn mừng chính là, những dã thú biến dị dưới sự dẫn đầu của Cửu Vĩ, rút lui.
Hiện tại, dưới toà đại sơn kia chỉ còn lại Thanh Nhi.
Về phần,Thanh Nhi, làm một luồng u hồn, Ngu Tử Du cũng không quá lo lắng.
Thân là dị loại, sinh ra vô cùng gian nan, vượt ngoài tưởng tượng.
Nhưng mà mất cái này được cái kia, làm dị loại, so với dã thú biến dị bình thường, thủ đoạn cách biệt một trời một đất.
Mà về điểm này, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên gốc yêu thụ Ngu Tử Du và một luồn u hồn Thanh Nhi.
Cũng tại lúc này.
Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, giống như trời sập, lại như đất nứt, dãy núi xa xa đột nhiên chấn động, núi đá lăn xuống dốc, trong mơ hồ, có vạn loại vật đều phải mai táng cùng.
- Gia hỏa này.
Chấn động trong lòng, cũng không chờ Ngu Tử Du lo lắng.
Bên trong núi đá tan vỡ xuất hiện một luồng khói hồng.
- Thanh Nhi.
Hơi mừng rỡ, Ngu Tử Du nhìn thấy một luồng khói đỏ này cũng thở dài một hơi.
Mà lúc này, luồng khói đỏ này khẽ đung đưa, trong sương mù trắng xoá hiện lên một bóng hình màu đỏ xinh đẹp.
Hoạt bát cười một tiếng, Thanh Nhi lắc lắc gốc cây đỏ như máu trong tay, dường như có mấy phần đắc ý.
Chỉ là, không đợi nàng đắc ý bao lâu.
- Ngâm. . .
Một tiếng giống như rồng mà không phải là rồng, giống như rắn không phải rắn kêu vang, núi đá đột nhiên chấn động, ngay sau đó một con cự mãnh thô to như thùng nước đánh vỡ núi đá phóng lên tận trời.
Mùi hôi thối nồng đậm lập tức tràn ngập trong không khí, ba động linh khí đáng sợ mặc dù có sương mù áp chế, nhưng vẫn có xu thế ngày càng nghiên trọng như cũ.
- Ngâm. . .
Lại là một tiếng điên cuồng gào thét, cự mãng nhìn lên luồng khói đỏ trên bầu trời, sâu trong mắt rắn hiện lên tia sát ý.
Sau đó không đợi thường nhân phản ứng, nó đã là chui vào đại địa.
Ngay sau đó, tựa như địa long đào đất, sườn núi cao ngất liên tiếp bị nhô lên, nhưng tốc độ nó lại nhanh đến cực hạn, nhanh chóng lao tới luồng khói đó.
- Quả thật rất nhanh.
Cười cười, Thanh Nhi cũng không quá đê rý.
Đối với nàng mà nói, tốc độ đầu Nham Xà càng nhanh, như vậy mang ý nghĩa cách cách chết cũng càng gần.
Bởi vì, không ai có thể đánh một trận cận chiến với chủ nhân.
Lúc trước không có, sau này cũng sẽ không có.
Suy nghĩ đến đây, Thanh Nhi cũng tăng tốc, thẳng đến hẻm núi Bắc Vũ.
. . . . . .
- Ầm ầm, ầm ầm. . .
Đại địa liên tiếp chấn động, vô số dãy núi đều phải run rẩy.
Đồng thời, vô cùng vô tận Thổ Thứ đột ngột mọc lên từ mặt đất, đâm rách hư không.
Đáng tiếc, đối mặt với một luồng khói đỏ trên bầu trời, Nham Xà tuy đáng sợ, nhưng lại bất lực tòng tâm.
Đâm xuyên khói đỏ đã là cực hạn.
Muốn làm nhiều hơn, lại là xa xa không thể.
- Ngâm. . .
Tiếng gào thét tựa như đến từ viễn cổ, Nham Xà vẫn không hề từ bỏ truy đuổi.
Huyết Thảo, chính là vật cộng sinh với mỏ linh thạch.
Đối với nó mà nói, chính là chí bảo thăng cấp.
Tuyệt không thể dễ dàng buông tha.
Đến đây, Nham Xà chợt mượn đại địa chấn động, đột nhiên hóa thành một mũi tên rời khỏi cung, nhảy lên thật cao.
Miệng to như chậu máu mở ra, mạnh mẽ cắn xé hư không.
Mà đúng lúc này, đầu Nham Xà hoàn toàn không hề phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, nó đã đi vào một dãy núi cực kỳ tĩnh mịch.
Nham thạch bị rễ cây khoá chặt, đại thụ bị rễ cây quấn quanh. . .
Toàn bộ mọi thứ phảng phất đều có dấu ấn của rễ cay.
- Ngay lúc này.
Nhìn thấy Nham Xà đã đến khu vực công kích của mình, trong lòng Ngu Tử Du không khỏi cười lạnh.
Cùng lúc đó, vô số rễ cây phảng phất được trao sinh mệnh, chậm rãi nhúc nhích.
Ngay trong nháy mắt đó, bọn chúng lại tăng tốc độ.
Cuốn lên cự thạch, rút ra đại thụ.
- Bá, bá, bá. . .
Mang theo từng tiếng tiếng xé gió, rễ cây thô cứng vòng quanh tảng đá thậm chí các đại thụ, lấy tốc độ xé rách không khí đột nhiên hất về phía bầu trời.
Ngay khi tảng đá cùng các đại thụ còn lại thoát khỏi khống chế của rễ cây thay nhau hung hăng đập tới cự mãnh.
- Bành, bành, bành. . .
Liên tiếp không ngừng, bên trong thế công tựa như mưa rơi dày đặc, cự mãng gào thét càng kịch liệt.
Nhưng trong đám khói bụi mù mịt, cự mãng không phát hiện ra vô số rễ cây màu đen đã theo quỹ tích của cự thạch lan tràn đến.
Mà lúc này, xa xa nhìn lại, một hình ảnh đáng sợ có thể đánh thẳng vào tâm thần vô số người xuất hiện.
Trên trời, một đầu cự mãnh dưới đợt công kích dày đặc của cự thạch và đại thụ phát ra từng tiếng gào thét.
Ngay lúc đó, vô số rễ cây thô đen lan tràn đến, mơ hồ có xu thế chọc rách bầu trời.