Chương 37: Trảm lập quyết
Khương Hạo sau khi từ Thương Ngô sơn trở về huyện thành, đã phái thủ hạ quan sai tiến hành điều tra các văn sách hộ tịch mà các thôn đã nộp lên.
Đồng thời, y cũng thu thập được lời khai của vài vị thôn trưởng đã cấu kết với Lưu Diệu Tổ.
Những vị thôn trưởng kia đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Diệu Tổ, khai rằng chính vì bị hắn bức hiếp nên không dám không phối hợp.
Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, chứng cứ vô cùng rõ ràng xác thực, Khương Hạo liền suất lĩnh binh vệ dưới trướng xông thẳng đến trạch viện của Lưu Diệu Tổ.
—— ——
Lúc này, Lưu Diệu Tổ đang ở trong nhà trắng trợn thu vét miễn dịch ngân, hoàn toàn không hề hay biết rằng đại họa sắp giáng xuống đầu mình.
Mấy năm nay, hắn lên làm huyện úy, địa vị cũng "nước lên thì thuyền lên", dục vọng dần dần bành trướng, dã tâm càng lúc càng lớn.
Ban đầu, hắn cũng chỉ dám thu nhận vài nha hoàn mỹ mạo cùng vài chục lượng bạc hối lộ; thế nhưng đến nay, muốn gặp mặt hắn một lần cũng phải tốn hàng trăm lượng bạc, vô cùng khó khăn.
Đồng thời, hắn cũng thực hiện và phát huy một cách vô cùng tinh tế câu nói "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên", dung túng ca ca và chất tử của mình ngang nhiên khi nam phách nữ, xâm chiếm tài sản nhà người khác.
Trong đợt trưng binh lần này, hắn lại âm mưu tham ô mấy chục vạn lượng bạc.
Nếu như hắn chú ý cẩn thận hơn một chút, nhất định có thể phát hiện có người đang điều tra hắn.
Thế nhưng hắn quá kiêu ngạo, tự mãn, đến mức bị người ta điều tra rõ ràng mà vẫn không hề hay biết.
"Ầm ầm ~~ "
Cửa lớn trạch viện bị người xông mở, một đội sĩ binh mặc giáp, mang đao nối đuôi nhau tiến vào.
"Người nào?"
Lưu Diệu Tổ nghi hoặc bước ra khỏi phòng, lập tức có vài sĩ binh vây quanh lấy hắn.
Nơi xa, một người chậm rãi đi tới.
"Huyện đốc đại nhân? Đây là ý gì?"
Lưu Diệu Tổ thân là quan võ, đối mặt một vị "Tiên quan" như Khương Hạo, liền tỏ vẻ vô cùng cung kính.
"Lục soát!"
Khương Hạo ra hiệu cho thủ hạ sĩ binh tiến hành điều tra, sau đó nhìn về phía Lưu Diệu Tổ: "Lưu huyện úy, ngươi quả thực không hay biết mình đã phạm phải tội lỗi gì sao?"
"Ta nào biết chứ! Khẳng định là có kẻ vu oan hãm hại ta, xin mời huyện đốc đại nhân minh oan cho ta!"
Lưu Diệu Tổ trong lòng thầm bồn chồn, thầm nghĩ, chẳng lẽ kế hoạch đã bại lộ rồi sao?
"Ngươi còn dám mạnh miệng sao? Thủ hạ ta đã tra xét hộ tịch văn sách, cùng với những lời khai đồng thuận, ngươi còn có gì để ngụy biện nữa không?!"
Khương Hạo đem những tờ tuyên chỉ chứa đầy lời khai, nhiều đến mấy chục trang, ném xuống dưới chân Lưu Diệu Tổ.
"Ta. . ."
Lưu Diệu Tổ nhất thời á khẩu không nói nên lời, cái khó ló cái khôn, hắn liền nói: "Huyện đốc đại nhân, có thể nào cho tiểu nhân mượn một bước để nói chuyện riêng không?"
Hắn nghĩ đến việc hối lộ Khương Hạo để trốn tránh tội lỗi lần này. Nào ngờ, Khương Hạo lại chỉ muốn lấy mạng của hắn.
"Có lời gì, nói thẳng!"
Khương Hạo không dám để Lưu Diệu Tổ nhích lại gần mình.
Võ giả khi cận thân có thể bộc phát ra chiến lực cực mạnh, hắn lo lắng Lưu Diệu Tổ "chó cùng rứt giậu" mà làm ra chuyện gì đó không lý trí. Luyện Khí tu sĩ nếu chủ quan, rất có thể sẽ bị võ giả đánh lén thụ thương, thậm chí bỏ mình.
Lưu Diệu Tổ thấy đối phương không cho cơ hội, trong lòng liền vội vàng, không còn để ý đến việc có người bên ngoài ở đây nữa, vội vàng nói: "Huyện đốc đại nhân, tiểu nhân chỉ cầu xin ngài tha cho ta một mạng, ta nguyện dâng toàn bộ gia tài cho ngài, sau này nguyện một lòng phò tá ngài, làm tùy tùng cúc cung tận tụy vì ngài!"
Hắn không muốn chết.
Hắn mới bốn mươi tuổi thôi, tuổi còn trẻ, khỏe mạnh cường tráng, vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên võ giả chưa được mấy năm, làm sao có thể cứ thế mà chết một cách uất ức như vậy chứ.
Ngay lúc này, các sĩ binh đi điều tra đã trở về, đem đại lượng sổ sách, vàng bạc, ngân phiếu trình lên trước mặt Khương Hạo. Đây đều là những chứng cứ phạm tội rành rành của Lưu Diệu Tổ.
Khương Hạo mặt mũi lạnh lùng, cất cao giọng tuyên án: "Ta tuyên án, Lưu Diệu Tổ thân là huyện úy, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến đại sự trưng binh của Viên Lê quận, tự ý sửa đổi văn sách, tham ô số miễn dịch ngân kếch xù, phạm tội đáng chết, trảm lập quyết!"
"Răng rắc" một tiếng nổ vang, cảm xúc của Lưu Diệu Tổ kịch liệt dao động, mỏm đá xanh dưới chân hắn liền vỡ vụn thành mấy khối.
Khương Hạo lui lại mấy bước, tùy thời chuẩn bị thi triển kim quang thuật hộ thân: "Lưu Diệu Tổ, ngươi chết đã định rồi! Nếu là mưu toan phản kháng, thế nhưng sẽ liên lụy đến toàn bộ Lưu gia ngươi đấy."
"Ầm!"
Lưu Diệu Tổ đột nhiên quỳ xuống đất, dưới đầu gối hắn liền làm nát mấy khối nham gạch. Hắn hai nắm đấm siết chặt, toàn thân run rẩy, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
"Ta... Ta nhận tội! Tội lỗi đều do một mình ta phạm, ca ca ta không hề hay biết, mọi tội lỗi đều do một mình ta gây ra!"
Hắn gian nan từng chữ từng câu phun ra câu nói này.
Không một ai có thể thản nhiên tiếp nhận cái chết của chính mình.
"Trảm."
Khương Hạo băng lãnh thốt ra một chữ, bên cạnh liền có sĩ binh rút đao tiến tới.
Lưu Diệu Tổ nhắm chặt hai mắt.
Ánh hàn quang xẹt qua, đầu lâu liền lăn xuống. Một vị Tiên Thiên võ giả, cứ như vậy mà bỏ mạng.
"Xét nhà."
Khương Hạo nói xong, liền quay người rời đi.
Có sĩ binh tiến lên thu liễm thi thể của Lưu Diệu Tổ, chuẩn bị mang đến nhà Lưu Diệu Tông ở Bách Hác thôn.
—— ——
Huyện nha đã dán bố cáo, thông báo rằng đợt trưng binh lần này sẽ chính thức bắt đầu sau ba ngày nữa, sẽ không thu miễn dịch ngân, và mọi nhà phải nghiêm ngặt tuân theo quy định, xuất nam đinh để phục vụ nghĩa vụ quân sự.
Nội dung bố cáo rất nhanh chóng truyền khắp huyện thành, rồi lại lan truyền đến các thôn xã.
"Không phải nói, chỉ cần giao nạp năm trăm lượng bạc thì có thể miễn trừ trưng binh cơ mà?"
"Tại sao lại không thu?"
"Vậy những nhà chúng ta đã nộp bạc từ trước thì phải làm sao bây giờ?"
". . ."
Tuy nói rằng mọi nhà đều phải nghiêm ngặt tuân theo quy định, nhưng khó tránh khỏi có những gia đình có quyền thế, có mối quan hệ rộng.
Có vài gia tộc, cho dù là Khương Hạo cũng phải nể mặt.
Loại tình huống này khó tránh khỏi, nhưng mà những người có được quyền thế như vậy dù sao cũng là số ít, không làm ảnh hưởng đến đại cục.
Không thu miễn dịch ngân, những gia đình giàu có, quyền quý kia cũng đành bó tay chịu trói.
Mặc cho bọn hắn cầu tình cách mấy, tìm mọi mối quan hệ để tặng lễ cho Khương Hạo, cũng đều vô dụng.
Chỉ cần không phải mối quan hệ thông thiên, Khương Hạo cũng không rảnh mà để ý đến.
—— ——
Bách Hác thôn.
Một bộ thi thể thân đầu ly biệt nằm ngang trong Lưu gia đại trạch.
Lưu Diệu Tông nhìn thi thể của đệ đệ mình, toàn thân mềm nhũn ra, tê liệt ngã quỵ xuống mặt đất, muốn khóc cũng không khóc nổi.
"Thúc thúc, thúc thúc a, thúc thúc ~~ "
Lưu Hồng Đồ khóc đến tê tâm liệt phế, bởi vì lúc ở huyện thành luyện võ, hắn vẫn luôn ở tại nhà thúc thúc, thúc thúc hắn đối với hắn chiếu cố vô cùng chu đáo, có thể nói là hơn cả con ruột.
Mới bao lâu không gặp mặt, mà sao thúc thúc lại chết thảm như vậy?
Lưu Hồng Vĩ đồng dạng vô cùng bi thống, thúc thúc hắn đã chết rồi, nhà Lưu gia bọn họ coi như sụp đổ rồi!
Nguyên nhân cái chết của hắn, người mang thi thể Lưu Diệu Tổ trở về đã cáo tri.
Lưu gia biết làm sao được? Chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi.
Cùng lúc tin tử vong của Lưu Diệu Tổ truyền về, bố cáo liên quan đến việc trưng binh của huyện nha cũng đã truyền đến Bách Hác thôn.
—— ——
Từ gia.
Từ Phúc Quý chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, hắn đang cùng Giai Trân bàn bạc xem lúc nào thì đi giao nộp năm trăm lượng bạc miễn dịch ngân.
"Ngươi nói Đỗ gia đã trực tiếp giao miễn dịch ngân cho Lưu huyện úy rồi sao?"
"Đúng vậy a, Thiến tẩu nói với ta."
"Nhưng ta cùng Lưu huyện úy không có gì giao tình, hay là cứ giao cho Lưu đại hộ đi vậy."
Từ Phúc Quý thậm chí còn không biết Lưu Diệu Tổ ở đâu.
Hắn thầm nghi hoặc, tại sao huyện nha lại không phát một bố cáo nào để nói rõ đường lối chính thức thu miễn dịch ngân chứ.
"Phúc Quý có ở nhà không?"
Có thôn dân đi vào Từ gia, đến tìm Từ Phúc Quý có chuyện muốn thương lượng.
"Thiết Trụ ca, mời ca mau vào."
Từ Phúc Quý nghênh đón hắn vào cửa, mời hắn đến nhà chính uống trà.
Thiết Trụ lại lắc đầu: "Ta xin không vào nhà, chỉ là có việc gấp muốn hỏi. Ta muốn hỏi một chút, nhà ngươi có muốn mua ruộng không? Nhà ta đang định bán năm mẫu ruộng, một mẫu bảy mươi lượng bạc."
Nghe được ý định đến của Thiết Trụ, Từ Phúc Quý khổ sở đáp: "Xin lỗi a, nhà ta không có tiền dư."
"Vậy được rồi, ngươi suy nghĩ lại xem, nếu đổi ý thì cứ đến nhà ta tìm ta. Đây chẳng phải là vì thiếu tiền giao miễn dịch ngân sao, thật là không còn cách nào khác."
". . ."
Từ Phúc Quý tiễn Thiết Trụ ra về, bất đắc dĩ lắc đầu.
Vì muốn có tiền giao miễn dịch ngân, rất nhiều nhà trong thôn cũng bắt đầu bán ruộng.
Ruộng đất vốn là gia sản tổ truyền mà nông hộ dựa vào để sinh tồn, bình thường sẽ không bao giờ bán đi. Thuở trước, một trăm lượng bạc cũng khó mà mua được một mẫu ruộng.
Gần đây rất nhiều nhà bán ruộng, giá cả đã rớt xuống chỉ còn bảy mươi lượng bạc một mẫu, xem ra còn sẽ tiếp tục giảm giá nữa.
Không ít người biết rằng mười bốn mẫu dược tài của Từ Phúc Quý đã bán được không ít bạc, nên nghĩ rằng nhà hắn hẳn là còn có tiền dư.
Thế là đã không ít người tìm đến hắn. Trong đó không thiếu kẻ mặt dày, không bán ruộng mà lại muốn ăn không mượn mấy trăm lượng bạc.
Từ Phúc Quý đều từ chối một cách nhã nhặn, hắn là có bạc, nhưng thế cục chưa ổn định, hắn lo lắng có biến cố gì đó cần dùng đến tiền.
Miễn dịch ngân năm trăm lượng, hắn còn muốn xây dựng thêm trạch viện của mình, lại còn có hôn sự của Từ Hiếu Ngưu... Tính đi tính lại, hắn quyết định chờ đến khi mọi chuyện an định rồi mới suy nghĩ thêm đến việc đặt mua điền sản ruộng đất.