Từ Hogwarts Legacy Trở Về Harry

Chương 16: Xử phạt

Chương 16: Xử phạt
Vào một đêm tháng chín, tiết trời Scotland trở nên lạnh giá vô cùng. Vừa bước chân xuống xe, Harry đã cảm nhận được luồng gió lạnh táp vào mặt, lạnh thấu xương.
"Lạnh thật đấy." Ron đứng bên cạnh, răng lập cập run lên.
"Học sinh năm nhất, ở đây!" Một giọng nói quen thuộc vang vọng. "Tất cả lại đây nào, này Harry, ta đã thấy ngươi, ngươi vẫn ổn chứ?"
"Là Hagrid." Harry nói với Ron, sau đó giơ tay cao vẫy: "Hagrid, ta ở đây!"
Hagrid với thân hình cao lớn của mình vô cùng dễ nhận thấy, hắn nở nụ cười hiền hậu, hướng về Harry vẫy tay một cái, rồi lại nói với lũ trẻ: "Vẫn còn học sinh năm nhất nào nữa không? Tất cả hãy theo ta tới đây, ta sẽ dẫn các ngươi cùng đến trường học —— "
Con đường này Harry cũng chẳng phải lần đầu đặt chân đến, nó trơn trượt lầy lội, bụi gai phủ kín đất. Người ta nói đây là con đường mà tứ đại cự đầu đã đi qua khi sáng lập Hogwarts, nhằm để những học sinh mới có thể cảm nhận phần nào sự gian khổ của các bậc tiền bối khi lập nghiệp và khai sáng ngôi trường này.
Ký ức ngọt ngào chợt ùa về, khiến lòng người không khỏi suy tư.
"Rẽ sang bên này, các ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy Hogwarts." Hagrid lên tiếng thật to. "Nào, phía trước chính là mặt hồ, chúng ta sẽ đi thuyền tới đó. Bốn người một thuyền, nhớ kỹ, bây giờ các ngươi có thể thương lượng để chia nhóm."
Harry kéo Ron, vừa quay đầu lại chỉ liếc mắt một cái, Hermione đã đến sát bên, bên cạnh cô bé còn có một cậu bé mập mạp đang ôm theo một con cóc.
"Harry, Ron, đây là Neville." Hermione giới thiệu cho hai người, rồi lại nói với Neville: "Con cóc của ngươi chính là nhờ Harry giúp đỡ tìm được đấy."
"Cảm ơn ngươi, Potter tiên sinh." Neville có chút rụt rè nói lời cảm ơn với Harry.
"Không sao, cứ gọi ta Harry là được." Harry ôn hòa cười với Neville.
Neville chỉ cảm thấy Harry thật giống như một vầng mặt trời nhỏ, không chỉ xua đi sự kinh hoàng của cậu, mà còn xua đi cả cái lạnh giá trong lòng.
"Đi thôi, chúng ta bốn người một thuyền nhé?" Ron khoác vai Harry, rồi lên tiếng mời Hermione và Neville.
"Tốt, chúng ta vừa vặn bốn người." Hermione đáp lời, nhưng lại thấp giọng thì thầm: "Chỉ là không biết liệu chúng ta có bị đuổi học hay không. . ."
"Yên tâm đi Hermione, chúng ta chỉ là dùng bùa nổi cho con cóc, chứ đâu phải là a. . ."
Harry vốn định nói Avada Kedavra, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp cho lắm.
"Asch sao?" Neville nghi hoặc hỏi lại.
"Alohomora." Harry nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Tốt, chúng ta đuổi theo sát nút, còn phải cùng nhau lên thuyền nữa."
Mọi người cũng không mảy may nghi ngờ điều gì, dù sao thì học sinh ở cái tuổi này... chắc chắn không biết Avada Kedavra là gì.
Nhiệt độ trên mặt hồ còn lạnh hơn lúc mới xuống xe ba phần. Không biết có phải do không khí ẩm ướt hay không, mà trên thuyền, các phù thủy nhỏ liên tục siết chặt áo chùng, cố gắng chống lại luồng không khí lạnh lẽo không ngừng ăn mòn cơ thể.
Mãi cho đến khi thuyền cập bờ, mọi người mới xem như là tạm thời vượt qua được cái lạnh.
Mọi người theo Hagrid, đi thẳng đến trước một cánh cửa lớn.
"Hãy đợi ở đây, rất nhanh thôi. . ."
Lời Hagrid còn chưa dứt, cánh cửa lớn đã được mở ra. Từ bên trong bước ra một nữ phù thủy với thần sắc nghiêm túc, trên người khoác chiếc áo chùng màu xanh sẫm.
Đó chính là giáo sư McGonagall.
"Những học sinh mới đều đã được đưa đến đầy đủ, giáo sư McGonagall." Hagrid nói với giáo sư McGonagall.
Giáo sư McGonagall gật đầu đáp lại: "Nơi này cứ giao cho ta đi, Hagrid, ta sẽ dẫn chúng vào pháo đài."
Hagrid hướng về Harry vẫy tay, rồi xoay người rời khỏi cánh cửa lớn.
"Các học sinh năm nhất, đi theo ta." Giáo sư McGonagall nói với những học sinh mới.
Những học sinh mới theo chân giáo sư McGonagall đi vào pháo đài, một đường tới một căn phòng nhỏ.
"Hoan nghênh các ngươi đến với Hogwarts," nàng nói, "Tiệc khai giảng sắp bắt đầu. Có điều, trước khi các ngươi vào phòng ăn an tọa, trước tiên, các ngươi cần phải xác định xem mỗi người sẽ vào học viện nào. Lễ phân loại là một nghi thức vô cùng quan trọng, bởi vì trong suốt thời gian học tại trường, học viện sẽ như là ngôi nhà của các ngươi tại Hogwarts vậy. Các ngươi sẽ cùng những bạn học khác trong học viện đi học chung, cùng nhau dừng chân tại ký túc xá học viện, và cùng nhau trải qua những giờ giải lao tại phòng sinh hoạt chung của học viện."
"Bốn học viện có tên gọi lần lượt là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi học viện đều sở hữu lịch sử quang vinh riêng của mình và đều đã bồi dưỡng nên những nam nữ phù thủy kiệt xuất. Trong suốt thời gian các ngươi học tập tại Hogwarts, những biểu hiện xuất sắc của các ngươi sẽ giúp học viện mình đạt được điểm cộng, còn bất kỳ hành vi làm trái quy tắc nào thì lại khiến học viện của các ngươi bị trừ điểm. Vào cuối năm học, học viện nào đạt điểm cao nhất sẽ nhận được cúp Nhà, đây là một vinh dự rất lớn —— ta hy vọng các ngươi, bất kể được phân vào học viện nào, đều có thể làm rạng danh cho học viện đó.
"Trong vài phút tới, nghi thức phân loại sẽ được cử hành trước toàn thể giáo sư và học sinh trong trường. Ta đề nghị trong lúc chờ đợi, các ngươi hãy cố gắng chỉnh trang lại bản thân một chút, trông cho thật tinh thần."
Nói đến chỗ này, ánh mắt của nàng lướt qua chiếc áo chùng của Neville một lượt, sau đó lần lượt đảo qua Harry, Ron và Hermione.
"Potter tiên sinh, Weasley tiên sinh và Granger tiểu thư, mời đi theo ta." Nàng nói, rồi lại nhìn về phía Draco: "Còn có Malfoy tiên sinh."
Nghe giáo sư McGonagall nói, cơ thể Hermione mềm nhũn.
"Trời ơi, Harry, trời ơi. . ."
Nàng nức nở nói: "Chúng ta sắp bị đuổi học rồi. . ."
Draco nghe thấy tiếng khóc của Hermione, liền cười khẩy hai tiếng thật chói tai.
Harry theo tiếng động nhìn lại, Draco đang dùng khẩu hình nói với Hermione "Máu bùn".
Tiểu tử này thật đáng bị ăn đòn, trong lòng hắn nghĩ. Nhưng điều cấp bách bây giờ, là phải nghĩ cách vượt qua cửa ải này thế nào.
"Hermione, đừng sợ." Ron vẫn đang an ủi Hermione: "Cho dù có bị đuổi học, thì cũng có ta và Harry bầu bạn với ngươi mà, phải không?"
Nghe được câu này, Hermione khóc càng lớn tiếng hơn.
Chỉ chốc lát sau, bốn người đã được dẫn vào một căn phòng nhỏ.
Bên trong ngồi bốn người, trong đó có một người Harry vừa nhìn đã nhận ra, đó là Dumbledore, người hắn từng thấy trong những tấm ảnh nhỏ trên hộp sô-cô-la. Ngồi bên trái Dumbledore là một người đàn ông vóc dáng không cao, mặc chính trang, trước cổ áo còn cài một chiếc nơ. Bên cạnh đó là một nữ phù thủy mập mạp, ăn mặc rất mộc mạc, trên người còn có vài miếng lá cây màu xanh lục.
Còn bên tay phải Dumbledore, thì lại ngồi một nam phù thủy tóc trông bóng mỡ, với chiếc mũi ưng.
Harry chú ý tới, nam phù thủy kia khi nhìn thấy mình thì rõ ràng là ngẩn người ra, tiếp đó liền dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Trực giác mách bảo hắn rằng, vị nam phù thủy này dường như không mấy thích khuôn mặt của hắn.
Mình có đắc tội với hắn sao? Hắn nói thầm trong lòng.
"Ta nghĩ sự việc đã rõ ràng rồi," người đàn ông đó liền mở miệng trước. "Potter tiên sinh đã sử dụng ác chú đối với bạn học trên xe lửa, Granger tiểu thư và Weasley tiên sinh thì lại là đồng lõa của hắn —— "
Hermione bỗng nhiên bật lên tiếng nức nở rất lớn.
"Thả lỏng nào, Severus." Ánh mắt Dumbledore lấp lóe sau cặp kính hình bán nguyệt, hắn hướng về Harry nở một nụ cười, sau đó nói: "Tại sao chúng ta không hỏi ba người bọn hắn một chút nhỉ, bao gồm cả Harry? Tin vào lời nói từ một phía thì không đúng chút nào."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất