Chương 15: Thay mặt tổ tông ngươi mà giáo huấn
"Làm tốt lắm, Harry."
Ron lớn tiếng tán dương.
Bị Ron hô lớn một tiếng, Draco cũng tỉnh táo lại, tức giận hô lớn: "Thả ta xuống! Potter!"
Thấy Harry thờ ơ không động lòng, Draco nhìn về phía hai tên tùy tùng phía sau: "Crabbe! Goyle! Các ngươi đang chờ cái gì! Cứ đứng nhìn như vậy sao?"
Hai tên tùy tùng cũng tỉnh táo lại, lập tức xoa tay, chuẩn bị đến giải cứu lão đại của bọn họ.
Ron không nói hai lời, nhanh nhẹn lao tới, muốn thay Harry ngăn cản hai tên đang xông tới, không chút nào cân nhắc đến sự chênh lệch hình thể giữa mình và hai người kia.
Kết quả bị Goyle đẩy một cái, hắn liền lảo đảo đặt mông ngồi trở lại trên ghế.
"Thực sự là kẻ ngốc." Hermione bất đắc dĩ liếc nhìn Ron, kẻ vừa đứng dậy còn định lao tới, rút ra ma trượng chỉ về Crabbe cùng Goyle: "Petrificus Totalus! (Hết thảy hóa đá (Petrificus Totalus))"
Hai kẻ không hề phòng bị liền bị Hermione ma chú đánh trúng, ngay lập tức ngã đánh "rầm" hai tiếng xuống mặt đất.
"Tuyệt!" Ron thốt lên từ tận đáy lòng, hắn không nghĩ tới nữ phù thủy nhỏ xuất thân từ gia đình Muggle trước mặt mình, lại có thể phóng ra một phép thuật cứu mạng hắn.
"Đây là thần chú gì?" Hắn hỏi.
"Phép thuật Hóa đá, trong sách Giáo khoa Phép thuật Tiêu chuẩn, Chương 6."
Hermione ngữ điệu cứng nhắc, vẫn duy trì tư thế thi triển phép thuật. Nàng biết mình còn chưa nhập học đã đắc tội với con trai của một thành viên ban quản trị trường học, lại còn ở trên xe lửa đối với bạn học phóng ra ác chú...
Nội quy trường Hogwarts nàng đã đọc kỹ, và nàng biết rõ hậu quả của việc này sẽ như thế nào.
Có lẽ đến trường, mình sẽ bị khai trừ mất, nàng nghĩ thầm với một nỗi buồn man mác.
Nhưng Hermione cũng không hối hận, nàng không rõ nghĩa của từ "máu bùn", song câu "Thối hoắc" phía sau thì nàng lại nghe rất rõ ràng.
Ron đã ra mặt vì nàng, vậy nàng lẽ ra cũng nên ứng cứu cho Ron.
"Ngươi này thối hoắc tiểu máu bùn, ngươi làm sao dám!" Draco nổi bồng bềnh giữa không trung, sắc mặt sợ hãi: "Ta sẽ nói với ba ba ta! Rồi ba người các ngươi sẽ đều bị khai trừ!"
"Vậy ngoài ba ba ngươi ra, ngươi còn có gì để dựa dẫm?" Harry nhún nhún vai: "Làm một tên phù thủy, đặc biệt là phù thủy xuất thân từ gia đình thuần huyết, lại bị hai kẻ xuất thân từ gia đình Muggle như ta và Hermione dùng ma pháp đánh bại..."
Hắn vung lên ma trượng, khiến Draco rơi trên mặt đất, rồi tiến đến gần, nhìn xuống đôi mắt xám mang theo vẻ sợ hãi kia.
Xuyên thấu qua đôi mắt xám giống hệt kia, Harry bỗng dưng nhớ lại lúc trước, khi lần đầu tiên đến trường đấu ma thuật, bị Cassandra đánh bại chỉ trong một hiệp, đôi mắt xám kiêu ngạo, ngông cuồng và tự đại đó.
"Đây chính là cái gọi là nỗ lực của ngươi ư?" Khóe miệng thiếu nữ trễ xuống, trong đôi mắt xám lướt qua một tia trào phúng: "Ta thực sự muốn nôn..."
Chẳng biết vì sao, Harry theo bản năng nhẹ giọng trào phúng.
"Đây chính là cái gọi là 'Một số gia đình thực sự tốt hơn rất nhiều' của ngươi ư? Ta thực sự muốn nôn..."
Đừng nói, lời này nói ra, Harry đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hắn không thể hạ mình để giữ mối thù với cô gái ấy, nhưng việc trả lại nguyên vẹn lời trào phúng năm xưa cho một Malfoy khác thì đây quả thực là một điều tuyệt vời.
Nghe được Harry trào phúng, cơn giận của Draco bùng lên, từ trong trường bào rút ra ma trượng.
"Expelliarmus (Trừ ngươi vũ khí (Expelliarmus))!" Harry đánh ra một phát ma chú.
Đũa phép của Draco bị đánh bay, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, rồi rơi vào tay Harry.
"Thả lỏng đi, Malfoy, ta chỉ là đang thay người ta giáo huấn ngươi mà thôi."
"Thế ai?" Ron ngơ ngác hỏi.
"Tổ tông hắn." Harry mở rộng hai tay.
"Hay quá." Ron nhếch môi, vui vẻ vì câu đùa của bạn mình.
Ron thì đang khúc khích cười, còn Draco thì chẳng thể cười nổi chút nào.
Hắn vừa phẫn nộ, vừa sợ đến phát khiếp, sau đó lại thấy vô cùng oan ức.
Chỉ là muốn kết bạn với Chúa cứu thế trong truyền thuyết, mà sao lại thành ra nông nỗi này?
Nghĩ đi nghĩ lại, mũi hắn cay xè, không thể kiềm chế được mà khóc nức nở.
"Ta... Ta muốn nói với ba ba ta!" Hắn nghẹn ngào nói.
Harry đột nhiên cảm thấy hơi tẻ nhạt. Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Draco, hắn tiến đến gần, đặt cây đũa phép của đối phương vào trong lồng ngực hắn, thuận tiện giải trừ bùa hóa đá cho Crabbe và Goyle.
"Tốt, kịch sĩ Dra-Malfoy, mau dừng màn kịch một vai của ngươi lại." Harry châm biếm nói: "Trên xe lửa làm gì có ba ba ngươi, mau dẫn theo tùy tùng của ngươi rời khỏi khoang của ta."
Draco nức nở một tiếng, mang theo hai tên tùy tùng, không thèm quay đầu lại mà chạy ra khỏi khoang tàu.
Chờ đến khi hắn chạy ra khỏi cửa, hắn mới quay đầu lại đe dọa: "Chờ xem, ba người các ngươi nhất định sẽ bị khai trừ! Ta nói!"
Nghe được câu này, gương mặt nhỏ nhắn của Hermione chợt xụ xuống.
"Làm sao bây giờ," nàng gãi gãi mái tóc vốn đã rối tung của mình: "Thế này thì hay rồi, ba người chúng ta nhất định sẽ bị khai trừ mất..."
"Vậy ngươi tại sao còn động thủ với hắn?" Ron hỏi ngược lại.
"Nếu như người nào đó có thể học thêm hai phép thuật, có lẽ đã chẳng đến lượt ta phải ra tay cứu hắn rồi." Hermione mắng trả lại.
Lần này, đến lượt Ron cũng xụ mặt xuống vì bị Hermione mắng trả. Hắn muốn phản bác, nhưng lại phát hiện Hermione nói căn bản không sai chút nào.
"Yên tâm đi, trường học sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà khai trừ chúng ta." Harry thờ ơ nói: "Huống hồ Malfoy kia đã có lỗi trước, những lời hắn nói... lại là những từ ngữ sỉ nhục vô cùng nghiêm trọng."
"Nhưng ta không biết đó là có ý gì," Hermione nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, "Đương nhiên, ta nghe rằng từ ngữ này rất thô lỗ, giống như chính kẻ đã nói ra nó, thật đáng ghê tởm."
"Đó là lời lẽ sỉ nhục nhất hắn có thể nghĩ ra được." Ron ở bên cạnh giải thích: "Máu bùn là một cách gọi mang tính xúc phạm đối với những người xuất thân từ gia đình Muggle, tức là những người mà cả cha và mẹ đều không biết dùng ma pháp. Đây là một cách gọi cực kỳ khó nghe, ý nghĩa của nó là dơ bẩn, dòng máu kém cỏi, đê tiện như bùn lầy, thật sự quá đáng đến không thể chấp nhận được!"
Hermione cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với Ron: "Vừa nãy... cảm ơn ngươi, vì đã thay ta nói chuyện."
"Không, không có gì đâu." Ron bỗng nhiên nói lắp bắp, vội vàng lắc tay.
"Thôi, ta muốn trở về," Hermione đứng lên, nhìn Harry, rồi nhìn sang Ron, chỉ vào mũi của cậu ấy, "À mà, mũi ngươi có một vệt bẩn kìa."
"Ừ." Ron mãi sau mới nhận ra, vội cầm tay áo lên tự lau mũi: "Không trách vừa nãy Fred nói trên mũi ta có vật bẩn thỉu, ta còn tưởng hắn nói đùa ta."
Hermione bất đắc dĩ nhìn Harry một cái, nàng cũng nhìn ra hai anh em sinh đôi nhà Weasley kia đã mang đến cái bóng tâm lý lớn đến mức nào cho đứa em trai út của bọn họ.
Hermione đi rồi không bao lâu, tiếng còi tàu liền vang lên.
Một giọng nói đột nhiên vang lên trên xe lửa.
"Chỉ năm phút nữa là sẽ đến Hogwarts, xin hãy để hành lý lại trên xe, chúng ta sẽ giúp các ngươi đưa vào trong trường học."
Harry cùng Ron đã thay xong quần áo. Hắn chú ý tới quần áo của người bạn mới có hơi ngắn cũn, thậm chí lộ cả đôi giày thể thao.
Việc mặc quần áo cũ chẳng dễ chịu gì, Harry vô cùng rõ ràng điều này.
"Đi thôi, xuống xe thôi, cộng sự." Ron nói với Harry. Sau khi cùng nhau trải qua một trận đấu, tình bạn giữa hắn và Harry nhanh chóng được nâng lên một tầm cao mới.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả việc Hermione đã kịp thời ra tay giúp đỡ.