Từ Hogwarts Legacy Trở Về Harry

Chương 27: Cái kia mùa hè, người thiếu nữ kia

Chương 27: Cái kia mùa hè, người thiếu nữ kia
Là một bậc thầy về Bế não thuật, một kẻ có thể nằm vùng dưới trướng Voldemort, Snape vẫn luôn giữ vững tâm tình của mình, chẳng hề để lộ ra ngoài chút nào.
Thế nhưng hắn nào ngờ, khi nói ra những bí mật chôn giấu trong lòng bao năm qua, bằng ngôn ngữ của loài hoa, với con trai của cô gái mình từng ái mộ, thì dường như... lại bị đối phương nhìn thấu ngay tại chỗ?
Snape trên mặt không chút biểu cảm, song trong lòng lại đang dậy sóng mãnh liệt.
Thằng nhóc mười một tuổi này, làm sao có thể thấu hiểu ngôn ngữ của hoa Victoria?
Mang theo nghi vấn, Snape đối diện với đôi mắt xanh lục của Harry.
Đôi mắt ấy...
"Sievert ~ "
Bên bờ hồ trong vắt, thiếu nữ tóc đỏ ôm một quyển sách trong lòng, đứng đó mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt xanh lục vừa vui vừa giận cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp.
Hôm nay tiết trời sáng sủa, ánh mặt trời bao trùm lấy thân hình nữ hài, khiến nàng trông càng thêm hoạt bát đáng yêu.
Snape nghe được tiếng của nữ hài, vội vàng nhét quyển sách hắc ma pháp đang cầm vào trong áo.
Chẳng ngờ hắn luống cuống tay chân, quyển sách ấy lại rơi xuống đất.
"Sievert, ngươi lại đang nghiên cứu hắc ma pháp!" Lily nhặt quyển sách lên, cắn môi nhìn về phía Snape, đôi mắt sáng rỡ ánh lên đầy đau thương, "Hắc ma pháp sẽ ảnh hưởng đến linh hồn phù thủy, Giáo sư Dumbledore đã từng nhắc nhở chúng ta như thế, lẽ nào ngươi cũng muốn giống như..."
"Thôi nào, Lily." Snape cúi đầu, "Ta hy vọng nàng có thể hiểu cho ta, ta quá đỗi mong muốn..."
"Ngươi muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt kẻ đó ư? Ngươi nên biết hắn ta chủ trương điều gì chứ?" Lily nói với giọng điệu trào phúng, sau đó lại đau thương nói: "Sievert, ngươi đã từng cam đoan với ta... Ngươi khiến ta quá đỗi thất vọng rồi!"
"Lily, ta..." Snape há miệng muốn biện giải, nhưng lời đến bên mép mà không tài nào thốt ra được.
Lily dùng quyển (Lời Thì Thầm Của Cánh Hoa) trong tay nặng nề quăng về phía Snape, rồi chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại mà chạy đi mất.
Vô số lần trong đêm khuya mộng mị, Snape đều sẽ bừng tỉnh từ giấc mộng.
Chỉ có quyển (Lời Thì Thầm Của Cánh Hoa) ấy mới có thể mang đến cho lòng hắn một tia an ủi.
Đúng vậy, Lily chính là mẫu thân của thằng bé này...
Ngay khi hắn đang chìm đắm trong hồi ức về Lily, chợt chú ý tới gương mặt của Harry.
Giống y hệt cái gương mặt vênh váo đắc ý, tự cho mình là hơn người kia!
Trái tim vốn đã chút băng tan, lại trong nháy mắt đóng băng trở lại.
Potter!
"Gryffindor... Trừ 2 điểm." Snape mặt không hề cảm xúc, giọng điệu vẫn như cũ chậm rãi kéo dài: "Vì cái sự tự cho là thông minh của ngươi."
Dứt lời, Snape phất tay áo một cái, áo choàng phần phật rồi lướt về trên bục giảng.
"Harry!" Hermione thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại nói như vậy? Trời ạ, ta còn tưởng rằng người không trả lời được vấn đề là Giáo sư Snape cơ đấy."
Harry khẽ nhíu mày, không hề trả lời câu hỏi của Hermione.
Hắn cũng có chút không hiểu, rốt cuộc vị giáo sư này là làm sao vậy?
Ngươi có đau khổ thì cứ đau khổ đi, nhưng chúng ta Gryffindor là vô tội, tại sao ngươi lại muốn trừ điểm của chúng ta chứ?
Thế nhưng hắn rất nhanh liền biết, Snape đối với hắn hoàn toàn là đã ra tay nương nhẹ rồi.
Môn Ma dược học khác với Thảo dược học, Giáo sư Snape không có ý định để bọn họ học lý thuyết trước, mà dự định cho họ vừa thực hành, vừa học các kiến thức liên quan.
Snape chia các bạn học thành hai người một tổ, chỉ đạo họ pha chế một loại dược thủy đơn giản gọi là thuốc trị mụn ghẻ.
Trong khi các bạn học bận rộn, Snape thì lại với chiếc áo choàng đen dài của mình đi đi lại lại trong phòng học, quan sát họ cân cây gai khô, nghiền nát nọc rắn. Hầu như tất cả học sinh đều từng bị phê bình, chỉ có Harry là may mắn thoát nạn.
Ngược lại cũng không phải Snape không muốn tìm lỗi của Harry, mà là bởi vì hắn đã đứng trước mặt Harry suốt hơn mười phút, cũng không thể tìm ra bất cứ lỗi nào, mỗi một bước đều có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là thuốc trị mụn ghẻ mà thôi, Harry nghĩ thầm, ngươi muốn ta tại chỗ pha chế Phức Linh Tề ta cũng có thể làm được.
Chờ đến khi Harry thành thạo pha chế xong xuôi thuốc trị mụn ghẻ và đổ vào bình, Snape rốt cuộc cũng đưa ra lời đánh giá với vẻ mặt phức tạp.
"Rất tốt, xét theo trình độ năm nhất mà nói, xem như là đạt yêu cầu."
Ron lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ, hắn vội vã cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, sợ bị Snape phát hiện vẻ mặt của mình.
Nếu như bị giáo sư phát hiện, bị trừ mạnh 10 điểm thì vẫn còn là ít.
Harry ngẩng đầu lên, hắn không biết mình có phải đã nhìn lầm hay không, vẻ mặt của Giáo sư Snape lại có một khoảnh khắc trở nên dịu dàng.
Ngay khi hắn định nói điều gì đó, một bên bỗng nhiên bốc lên một luồng khói đặc màu xanh lục, mang theo mùi axit nồng nặc, và truyền đến một tràng âm thanh xèo xèo rất lớn.
Là Neville, hắn không biết làm sao đã đốt nồi nấu quặng của Seamus thành một khối vật thể méo mó, xiêu vẹo. Dược thủy trong nồi văng tung tóe ra nền đá, khiến giày của các bạn học đều bị cháy thủng.
Trong vài giây, cả lớp học đều đã leo lên đứng trên ghế. Khi cái nồi bị đổ, cả người Neville đã thấm đẫm dược thủy. Lúc này cánh tay và bắp đùi của hắn khắp nơi là những nốt mụn ghẻ sưng đỏ, đau đến mức hắn gào thét.
"Ngớ ngẩn!" Snape gầm lên một tiếng, vung đũa phép lên, thanh lý sạch sẽ chỗ dược thủy đổ dưới đất, "Ta nghĩ ngươi có lẽ đã không nhấc nồi ra khỏi lửa mà đã cho gai nhím vào ngay, đúng không? Longbottom tiên sinh?"
Neville thút thít khóc lóc, bị dược thủy trị mụn ghẻ chưa hoàn thành văng lên người quả thật không dễ chịu chút nào. Sau đó quả nhiên, tại những nơi bị văng trúng đã mọc ra vô số nốt mụn ghẻ.
"Weasley! Ngươi tại sao không nói cho nó đừng cho gai nhím vào chứ?" Snape khiển trách Ron: "Ngươi cho rằng hắn phạm sai lầm sẽ khiến ngươi trông ưu tú hơn ư? Bởi vì ngươi, Gryffindor sẽ bị trừ đi ba điểm!"
Kỳ thực Ron cùng Neville vốn không phải một tổ, hắn cùng Harry là một tổ, nhưng Neville lại ngồi cạnh bọn họ.
Lần này cũng coi như là gặp phải tai bay vạ gió, Ron tựa hồ cũng không có vẻ gì bất ngờ, rất thản nhiên tiếp nhận sự gây sự vô cớ của Snape.
Nhẫn nhất thời phong bình lãng tĩnh (Nhịn nhất thời gió êm sóng lặng), đây là trí tuệ mà Bill, Charlie, Percy, Fred và George đã cùng nhau đúc kết được trong môn Ma dược học, và truyền thụ lại cho Ron trước khi khai giảng.
Harry thậm chí có lúc đang nghĩ, liệu có phải mỗi một giáo sư Ma dược học đều đối với Gryffindor, đặc biệt là những người họ Weasley, ôm ấp một mối địch ý không thể nào đong đếm được?
Nhớ Giáo sư Phổ hồi đầu hè cũng thường xuyên nhắm vào Garreth — đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thói tật xấu tay chân không được sạch sẽ cho lắm của Garreth, luôn thích bí mật mang dược liệu ra ngoài.
Thế là, dược thủy trị mụn ghẻ mà Harry đã pha chế xong liền bị Snape vô tình trưng dụng. Dược thủy ấy được bôi lên những chỗ đau của Neville, mụn ghẻ liền biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Harry hai tay chống cằm, nửa mặt giấu sau bàn tay, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn luôn cảm thấy Snape rất khó chịu, với lòng hiếu kỳ tràn đầy, hắn quyết định lát nữa sẽ hỏi Hagrid một câu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Dù sao Hagrid đã làm người trông coi bãi săn nhiều năm như vậy ở Hogwarts, lại còn là bạn tốt của ba mẹ hắn, không lý gì lại không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất