Chương 152: Bạch Phi
Bao Đông Sinh thấy thế không ổn, hướng về phía Nhạc Quân Tiên nháy mắt, ra hiệu cho y đi lên.
Nhạc Quân Tiên gật gật đầu, sải bước đi đi ra: “Tại hạ Nhạc Quân Tiên, Dưỡng Hồn tầng hai.”
Bạch Vân Tông cũng có Hồn Lực Cầu kiểm tra cảnh giới, y cầm lấy, quả nhiên tản ra hào quang màu Chanh nhạt.
“Người nào đến đánh một trận?” Y từ tốn nói, bạch y tung bay, phong độ nhẹ nhàng, làm cho tâm thần người đều rung động.
“Rất đẹp trai!”
“Thật sự là đẹp trai!”
“Mặc dù lớn lên không có đẹp trai như Thạch Hạo, nhưng Võ giả chúng ta càng là để ý thực lực a!”
“Nhưng ta vẫn càng ưa thích Thạch Hạo hơn.”
“Ân, nhìn Thạch Hạo, cả người đều vui vẻ a.”
Các nữ đệ tử nhao nhao nói, mỗi một cái đều là hai mắt tỏa ánh sáng.
“Nhạc Quân Tiên?” Người của Cuồng Sa Tông đều là kinh ngạc, chỉ nghe nói qua Liễu Sĩ Tuyên a, Nhạc Quân Tiên là ai?
Hơn nữa, Nhạc Quân Tiên là chủ động đi ra khiêu chiến, vậy thực lực của y khẳng định rất mạnh a, nếu không không phải là làm trò cười sao?
“Ta đến!” Cuồng Sa Tông lại có người từ trên ngựa nhảy xuống, “Hình Duy Nghiệp, Dưỡng Hồn tầng hai.”
“Cho ngươi ba chiêu.” Nhạc Quân Tiên nói, rõ ràng là một câu rất phách lối, nhưng phối hợp với sự tiêu sái của y, lại cho người có một loại cảm giác cảm thấy đương nhiên.
“Ghê tởm!” Hình Duy Nghiệp giận dữ, lập tức liền giết tới.
Gã công liên tiếp ba chiêu, Nhạc Quân Tiên quả nhiên giữ lời hứa, cũng không có hoàn thủ, thẳng đến sau ba chiêu, y mới phóng ra một kích.
Bành!
Một chiêu mà thôi, Hình Duy Nghiệp liền bị đánh bay ra ngoài, lại không địch lại!
“Tốt!” Lập tức, bên trong Bạch Vân Tông bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Bọn họ đè nén quá lâu, hiện tại cảm xúc được phóng ra, tự nhiên oanh oanh liệt liệt.
Bao Đông Sinh cũng là gật gật đầu, lộ ra một nụ cười, lão có hai tấm bài Nhạc Quân Tiên cùng Liễu Sĩ Tuyên, dùng vô cùng tốt.
Lão cũng có chút hiếu kỳ, Thạch Hạo lại là cái tu vi gì, có thể coi như là vương bài để sử dụng hay không?
“Người nào lại đến chiến?” Nhạc Quân Tiên từ tốn nói, không mang một tia hỏa khí, nhưng lại khiến người ta cảm thấy người này xa không thể chạm, không thể gần.
Bên Cuồng Sa Tông lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, ai có thể nghĩ tới, trừ Liễu Sĩ Tuyên ra, Bạch Vân Tông thế mà còn có thể lấy ra một tên thiên tài, hơn nữa trình độ yêu nghiệt so với Liễu Sĩ Tuyên chẳng những không có kém, thậm chí cũng phải vượt qua.
“Bạch Phi, chỉ có thể để ngươi lên.” Một lúc sau, ánh mắt mọi người trong Cuồng Sa Tông đều là nhìn về phía một tên thiếu niên mười tám mười chín tuổi.
Thiếu niên này lộ ra nụ cười xấu hổ, gật đầu nói: “Được.”
Gã trước tiên cho thấy tu vi của chính mình—— Dưỡng Hồn tầng hai, sau đó đi đến trước mặt Nhạc Quân Tiên, nhe răng cười một tiếng: “Ta gọi là Bạch Phi, ta có thể giết ngươi sao?”
Nhạc Quân Tiên sững sờ, không nghĩ tới thiếu niên này cư nhiên không khách khí như thế.
Nhưng y lập tức lộ ra vẻ ngạo nhiên: “Nếu như ngươi có cái bản lĩnh này, cứ tới lấy!”
Đánh nhau cùng cấp, Nhạc Quân Tiên có lòng tin liền Liễu Sĩ Tuyên mình cũng có thể oanh bại.
Bạch Phi lộ ra một nụ cười, nói: “Vậy cám ơn ngươi!”
Xèo, thân hình hắn khẽ động, liền hướng về phía Nhạc Quân Tiên giết tới.
Thật nhanh!
Không chỉ là Nhạc Quân Tiên, tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác như vậy, tốc độ của thiếu niên này nhanh đến không hợp thói thường, để ánh mắt của bọn họ chỉ có thể bắt lấy một đạo tàn ảnh mà thôi.
Nhạc Quân Tiên vội vàng triển khai thủ thế trước.
Bành bành bành, công kích của Bạch Phi như là mưa to gió lớn, hướng về phía Nhạc Quân Tiên phát tiết, để Nhạc Quân Tiên thế mà hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cái này khiến đám người của Bạch Vân Tông đều là nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ thế nhưng là biết rõ, Nhạc Quân Tiên mặc dù là tầng hai, nhưng chiến lực lại là cấp bậc tầng bốn.
Nhưng bây giờ, Nhạc Quân Tiên thế mà bị Bạch Phi đè lên đánh.
Cái này... Bạch Phi lại phải mạnh đến cái tình trạng gì?
Ai cũng có thể nhìn ra được, Bạch Phi là mạnh tại tốc độ cùng tốc độ đánh nhanh, để Nhạc Quân Tiên không thể không phòng, nếu không, còn không có đợi gã vung ra một kích, chính mình trước hết liền muốn trúng chiêu.
Nhưng nhìn ra được là một chuyện, nhưng tiêu trừ như thế nào lại là một chuyện khác.
Tựa như tất cả Võ Sư đều biết đặc điểm của Thí Nguyệt Cung chỉ là nhanh, nhưng là, cái nào lại có thể tránh thoát hết đâu này?
Hiện tại Nhạc Quân Tiên còn có thể thủ được, nhưng thủ lâu tất thua, chỉ cần y xuất hiện một chút xíu sai lầm, liền sẽ bị một kích của Bạch Phi oanh trúng, cái kia chính là thua không nghi ngờ.
Biểu lộ của đám trưởng lão Bao Đông Sinh lần nữa biến ngưng đọng, cái Bạch Phi này cũng quá yêu nghiệt, toàn bộ phương vị đều chế trụ Nhạc Quân Tiên, ý vị này, thiên phú Võ đạo của kẻ này thậm chí vượt qua Liễu Sĩ Tuyên.
Trời ạ, quá kinh khủng.
“Ha ha ha ha!” Bạch Phi một bên điên cuồng tấn công, một bên phát ra cười to, tiếng cười cổ quái, để cho người nghe được hãi đến sợ.
Bành bành bành, Nhạc Quân Tiên cuối cùng là không phòng được, trên lưng bị oanh trúng một kích, để y đánh cái lảo đảo, kém chút một đầu ngã quỵ.
Y nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng biết rõ nếu tiếp tục như vậy sẽ không được, sẽ chỉ làm cho chính mình càng ngày càng bị động.
Oanh!
Nhạc Quân Tiên vung một chưởng chém bổ, năng lượng nguyên tố sôi trào, hai chủng năng lượng đối lập hỏa diễm cùng băng sương hai đều hiện lên, theo một chưởng này của y đánh về phía Bạch Phi.
“Song thuộc tính?” Bạch Phi cười quái dị một tiếng, “Đáng tiếc, đánh không trúng ta!”
Thân pháp của Bạch Phi vô cùng linh động, lấy tốc độ nhanh đến cực hạn vòng qua công kích của Nhạc Quân Tiên, lần nữa bổ ra một chưởng, đánh vào trên lưng Nhạc Quân Tiên.
“Phốc!” Nhạc Quân Tiên lảo đảo té xuống mấy bước, phun mạnh ra một ngụm máu.
“Dừng tay!” Lục Anh đột nhiên kêu lên, quát Bạch Phi ngừng lại.
“Ân?” Bạch Phi quay đầu nhìn về phía Lục Anh, bên trong ánh mắt mang theo bất mãn cùng sát khí.
“Dừng ở đây thôi.” Lục Anh nói, bên trong tâm thì là có chút lo sợ, tên đệ tử này mặc dù là thiên tài vô cùng yêu nghiệt, nhưng sát tính quá nặng, không nghe lời một chút nào, với Cuồng Sa Tông mà nói, tương lai cũng không biết rằng là phúc hay là họa.
Bạch Phi có chút đáng tiếc nhìn xem Nhạc Quân Tiên, sau đó lắc đầu, đi trở về.
“Phốc!” Nhạc Quân Tiên lần nữa nôn ra một ngụm máu, lần này không phải là bởi vì tổn thương, mà là do tự tôn chịu đả kích quá lớn.
Y tự xưng là thiên tài vượt qua Liễu Sĩ Tuyên, nhưng còn bây giờ thì sao?
Thế mà cần nhờ địch nhân mở lời, mới nhặt về một cái mạng.
Rất mất mặt!
Lục Anh lại là nhìn Nhạc Quân Tiên, nói: “Người trẻ tuổi, có hứng thú gia nhập Cuồng Sa Tông chúng ta hay không?”
“Lục Anh, ngươi quá mức!” Bao Đông Sinh lập tức quát, ở ngay trước mặt lão đào góc tường, ngươi cũng quá không đem lão coi là chuyện to tát gì đi.
Lục Anh lại là toàn bộ không thèm để ý, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi biết vì cái gì những người này đều nắm giữ chiến lực vô địch trong cùng giai không? Bởi vì Cuồng Sa Tông chúng ta nắm giữ được một loại bí pháp, mà không phải là tìm được nhiều thiên tài như vậy.”
Lời vừa nói ra, bên trong tâm của trên dưới Bạch Vân Tông đều là cả kinh nhảy một cái, dạng vô địch trong cùng giai này lại có thể sản xuất với số lượng lớn sao?
Tê!
“Gia nhập tông của ta, ngươi liền có thể nhận được dạng diệu pháp này!” Lục Anh tiếp tục mê hoặc, linh căn song thuộc tính a, hơn nữa rõ ràng không khó khống chế giống như Bạch Phi, ngược lại thật sự có thể làm đệ tử trọng điểm để bồi dưỡng.
“Hơn nữa, tông ta còn đào ra được một cái di tích thượng cổ, tìm được rất nhiều cổ tịch, sau khi phá giải, không khó đánh vỡ cực hạn của cảnh giới bây giờ, nhảy lên đến tầng thứ cao hơn!” Lục Anh lại ném ra một cái dụ hoặc cực nặng.
Cái gì!
Đừng nói Nhạc Quân Tiên, chính là đám trưởng lão như Nông Dũng Duệ, Bành Phong đều là tâm thần rung động, không thể tự kiềm chế.