Chương 153: Làm phản
Trên phiến đại lục này, Bỉ Ngạn chính là cảnh giới tối cao.
Nhưng các trưởng lão giống như Bao Đông Sinh đều biết rõ, trên thực tế phía trên Bỉ Ngạn còn có các cảnh giới khác, chỉ là tại trong lịch sử dài dằng dặc, truyền thừa đã xuất hiện đứt gãy.
Cho nên, Võ đạo hiện tại cũng chỉ có ba cấp độ.
Phá Cực, Dưỡng Hồn, Bỉ Ngạn.
Thế nhưng là, Cuồng Sa Tông thế mà đào ra di tích thượng cổ, nhận được điển tạ cổ đại, có thể phá giải ra bí mật đột phá của Bỉ Ngạn.
Đây là dụ hoặc cỡ nào?
Phá Cực cảnh, chỉ là lần lượt đánh vỡ cực hạn lực lượng của cơ thể người, cho nên, dù là tu đến Phá Cực tầng chín, cái kia cũng chỉ là nắm giữ lực lượng mấy chục vạn cân, cũng không có hiệu quả kéo dài thọ nguyên.
Thậm chí, bởi vì phương pháp ngao luyện nhục thân quá mức kịch liệt, sẽ còn lưu lại ám thương, lúc tuổi già xương cốt đau nhức, thậm chí tê liệt cũng không nhất định.
Nhưng, sau khi bước vào Dưỡng Hồn, liền có thể nhận được hơn năm mươi năm thọ nguyên, mà lấy công pháp để tu luyện, chẳng những sẽ không đả thương đến nhục thân, ngược lại có hiệu quả tẩm bổ, cho nên, dù là đến lúc tuổi già, thân thể vẫn cường tráng như cũ, vô bệnh không việc gì.
Chỉ có khi sinh mệnh đến mấy năm của thời kì cuối, mới có thể tiến vào kỳ hạn suy yếu, chiến lực cấp tốc rơi xuống.
Phá vào Bỉ Ngạn, cái kia còn có thể lại được thêm năm mươi năm thọ nguyên, để cực hạn của sinh mệnh kéo dài đến khoảng hai trăm năm.
Bởi vậy có thể thấy được, nếu là có thể đột phá phía trên Dưỡng Hồn, vậy khẳng định còn có thể lại được tăng thêm thọ nguyên!
Có thể sống lâu thêm mấy năm, đây là hấp dẫn cực lớn cỡ nào?
Nhất là đối với những người ở thượng vị giả mà nói, bọn họ nắm quyền lớn, hưởng hết phong quang, càng thêm không muốn mất đi cuộc sống như vậy, chỉ làm một bộ thi thể lạnh như băng.
Cho nên, nghe được lời của Lục Anh, chính là chư vị trưởng lão cũng đều là tâm động.
Lục Anh cười một tiếng, ngày hôm nay lão tới, khoe khoang vũ lực là một mặt, mặt khác, lão xác thực cũng là vì làm tan rã Bạch Vân Tông.
Ném ra ngoài cám dỗ lớn như vậy, lão cũng không tin có mấy người sẽ không động tâm.
Còn Nhạc Quân Tiên, ngược lại là thu hoạch ngoài ý muốn.
Linh căn song thuộc tính, còn rất đáng được bồi dưỡng.
Thấy Nhạc Quân Tiên còn đang do dự, Lục Anh rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Không cần lưu luyến Bạch Vân Tông, vừa rồi khi ngươi kém chút bị Bạch Phi đánh chết, là ai cứu ngươi một mạng?”
Lời này quá mất công bằng, dù cho lão không có quát bảo ngưng lại, thì Bao Đông Sinh cũng sẽ xuất thủ, tuyệt không có khả năng để Bạch Phi giết đệ tử tông môn của mình.
Nhưng Nhạc Quân Tiên bây giờ lại có điểm để tâm vào chuyện vụn vặt, tưởng tượng, xác thực a, vừa rồi bọn Bao Đông Sinh liền cái rắm cũng không có thả một cái!
Trong lúc nhất thời, y vô cùng do dự.
Nhạc Quân Tiên tự cho là thanh cao, cho nên, hiện tại thế mà muốn làm ra quyết định phản bội tông môn, thật là làm khó y.
Lục Anh thấy thế, nhếch miệng cười lạnh, lại là nhìn về phía Nông Dũng Duệ cùng Bành Phong, nói: “Hai vị lão huynh, lão phu thành ý hướng các ngươi phát ra lời mời, mời các ngươi gia nhập Cuồng Sa Tông, để nghiên cứu cổ tịch, nếu như làm trái thề này, trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành!”
Ở chỗ này, lời thề vẫn có chút trọng lượng, nhất là loại phát thề độc trước mặt mọi người này.
Cho nên, Nông Dũng Duệ cùng Bành Phong lập tức lộ ra vẻ ý động.
Nghiên cứu cổ tịch a, một khi thành công, bọn họ liền có hi vọng bước vào cảnh giới càng cao hơn.
Bọn làm người tu luyện, không phải nên một lòng hướng về Võ đạo sao, cái khác đều có thể để qua một bên có đúng hay không?
Lại nói, chuyện Sở Khiếu Thiên bởi vì khai thác trộm Linh thạch nên bị Bao Đông Sinh trấn sát, mặc dù đã bỏ qua, nhưng vẫn khiến cho bên trong tâm hai người này đều lưu lại một cục u.
Vạn nhất... Sau đó Bao Đông Sinh lại tìm bọn họ tính sổ thì sao đâu này?
Cái này cũng như là treo một thanh lợi kiếm ở trên đầu của bọn họ, tùy thời đều phải lo lắng nó có thể rơi xuống hay không, làm sao có thể ngủ ngon?
Hiện tại Lục Anh phát ra lời mời này, lập tức liền để bọn họ tâm động.
“Lục Anh, ngươi là đang ép bản tọa chém ngươi sao?” Bao Đông Sinh biết mình nhất định phải làm chút gì đó, nếu không, Bạch Vân Tông thực có khả năng bị mấy câu của Lục Anh chia rẽ.
“Lão Bao, thực lực của ngươi bất quá cũng chỉ tương đương với ta, muốn trảm ta?” Lục Anh ngạo nghễ nói, tuy lão là Đại trưởng lão của Cuồng Sa Tông, nhưng thực lực so với Phó Dương cũng không có kém bao nhiêu, đương nhiên hoàn toàn không sợ Bao Đông Sinh.
“Còn nữa, cái này là do bản thân Bạch Vân Tông của ngươi không lưu được người, cũng đừng trách người khác đào góc tường.”
Bao Đông Sinh nhìn về phía Nông Dũng Duệ cùng Bành Phong, nói: “Các ngươi cũng muốn phản bội tông môn?”
Hai người này thế nhưng là đại biểu cho tổng cộng bảy tên trưởng lão, nếu bọn họ rời đi, tất nhiên sẽ mang đi năm tên trưởng lão khác, cái kia Bạch Vân Tông liền thực phải sụp đổ.
“Ha ha, người có chí riêng, chưa nói tới phản bội hay không phản bội.” Lục Anh đúng lúc tiếp lời, “Cuồng Sa Tông hoan nghênh các vị lão huynh gia nhập, sau khi vào tông, đồng dạng có thể nhận đãi ngộ cấp trưởng lão.”
Cái này!
Bành Phong cùng Nông Dũng Duệ đều là tâm động không thôi, bọn họ lại nhìn những trưởng lão đi theo chính mình kia, chỉ thấy những người này đều là khẽ gật đầu.
“Thật xin lỗi, Tông chủ!” Hai người này đồng thời nói.
Thông qua mấy trận chiến đấu trước đó của Cuồng Sa Tông, lại trải qua hướng bọn họ chứng minh, Cuồng Sa Tông xác thực đã đào được một cái di tích thượng cổ, nếu không, làm sao có thể thoáng cái liền xuất hiện nhiều thiên tài như vậy?
Dụ hoặc của việc sống lâu thêm mấy năm quá lớn, hơn nữa đi Cuồng Sa Tông cũng có thể có được quyền lực tương đồng, cái kia còn tại Bạch Vân Tông chơi ngựa nhớ chuồng cái gì?
Nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao!
Bao Đông Sinh tức giận đến toàn thân phát run, chỉ cảm thấy chính mình quá thất bại.
—— địch nhân nói mấy câu mà thôi, thậm chí còn không có lấy ra cái chỗ tốt có tính thực chất gì, kết quả đâu?
Người liền hấp tấp tiến tới.
Cái này khiến lão vừa phẫn nộ lại thất vọng.
“Quân Tiên, tới đây.” Nông Dũng Duệ hướng về phía Nhạc Quân Tiên vẫy tay, đây vốn chính là đệ tử mà lão thu nhận.
“Vâng, sư tôn.” Nhạc Quân Tiên gật đầu, hướng phía về Nông Dũng Duệ đi đến.
Y vốn đang không bỏ được mặt mũi, nhưng có câu nói này của Nông Dũng Duệ, y tự nhiên nhân cơ hội mà hạ xuống bậc thang.
—— với y mà nói, tiến vào Bạch Vân Tông bất quá chỉ là thời gian mấy tháng, tự nhiên chưa nói tới tình cảm gì.
Tại dưới cái nhìn soi mói của các đệ tử khác trong Bạch Vân Tông, Nông Dũng Duệ cùng Bành Phong lôi năm tên trưởng lão khác cùng Nhạc Quân Tiên và sáu tên đệ tử Dưỡng Hồn, đi tới bên người Lục Anh.
Hiện tại dù cho song phương khai chiến, Cuồng Sa Tông cũng hoàn toàn không thua.
“Ta cũng muốn gia nhập Cuồng Sa Tông.” Còn có đệ tử Bạch Vân Tông hướng về phía Cuồng Sa Tông chạy đi.
Bành!
Mã Hữu Phú đá ra một chân, đem tên đệ tử kia sinh sinh đá bay trở về, cười nhạo nói: “Bản tông cũng không thu rác rưởi!”
Ít nhất phải là cấp bậc Dưỡng Hồn mới có tư cách vào Cuồng Sa Tông!
Tên đệ tử Bạch Vân Tông kia ngã rầm trên mặt đất, lập tức phun ra máu tươi tung toé, ngực lõm xuống một đoàn, mắt thấy không sống nổi.
“Cứu ta! Cứu ta!” Gã hướng về bên Bạch Vân Tông đưa tay ra.
Không có ai để ý, dạng phản đồ này có cái gì tốt mà cứu.
“Liễu Sĩ Tuyên, có dám đánh một trận không?” Mã Hữu Phú hướng về phía Liễu Sĩ Tuyên ngoắc ngoắc ngón tay, ý khiêu khích rất chi rõ ràng.
Liễu Sĩ Tuyên không nói gì, lại là trực tiếp đi ra, hai tay thả lỏng phía sau, phong độ nhẹ nhàng.
“Ta ghét nhất là bộ dáng này của ngươi, nhìn ta đánh ngươi đến chật vật không chịu nổi!” Mã Hữu Phú cười lớn một tiếng, hướng về phía Liễu Sĩ Tuyên giết tới.
Vừa mới giao thủ, Mã Hữu Phú liền chiếm cứ thượng phong.
Cái này khiến sĩ khí đã ngã xuống đáy cốc của Bạch Vân Tông lần nữa rơi xuống một đoạn.
Phải biết, sau khi Liễu Sĩ Tuyên xuất quan, thế nhưng là có thể ngang hàng với Dưỡng Hồn tầng sáu, nói rõ y khẳng định đã đột phá, thành tựu tầng năm.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Y lại bị Mã Hữu Phú đè lên đánh