Chương 155: Uy của Thạch Hạo
“Quân Tiên, ngươi lên.” Nông Dũng Duệ đột nhiên mở lời.
Cái gì!
Nghe nói như thế, đệ tử Bạch Vân Tông đều là sững sờ, đầu tiên là không tin, sau đó dâng lên phẫn nộ mãnh liệt.
Thật quá mức!
Còn có một điểm lương tâm hay không?
Quả thực vô sỉ về đến nhà.
Nhạc Quân Tiên gật gật đầu, thời gian gã vào tông quá ngắn, đối với Bạch Vân Tông tự nhiên không có cái lòng cảm mến gì, mà mấy năm trước, cũng là do Nông Dũng Duệ chỉ điểm cho gã tu hành, hiện tại nếu Nông Dũng Duệ đã gia nhập Cuồng Sa Tông, vậy gã dĩ nhiên chính là người của Cuồng Sa Tông.
Cho nên, gã không hề có gánh nặng trong lòng.
Gã sải bước đi ra, đón lấy Thạch Hạo.
“Giết hắn!” Lục Anh trầm giọng nói, đằng đằng sát khí.
Thạch Hạo đã giết ba người của Cuồng Sa Tông, cái này tự nhiên là đại hận.
“Quân Tiên, biểu hiện tốt một chút.” Nông Dũng Duệ thì là phân phó nói.
“Vâng.” Nhạc Quân Tiên gật gật đầu.
Oanh, tay trái của gã lên bốc cháy lên hỏa diễm, mà trên tay phải thì là bao khỏa lên băng sương.
Thua cho Bạch Phi, để lòng tự tôn của gã nhận lấy đả kích thật lớn, cũng bởi vậy mà nhẫn nhịn một cỗ khí, hiện tại Thạch Hạo đưa tới cửa, tự nhiên thành nơi trút giận của gã.
“Ngươi có di ngôn gì muốn bàn giao hay không?” Nhạc Quân Tiên uy nghiêm đáng sợ nói.
“A, đường đi Hoàng Tuyền vắng vẻ, thuận tiện chờ một chút, ta sẽ đưa càng nhiều người đi qua với ngươi.” Thạch Hạo cười nói.
Ngươi đặc mẹ nó!
Nhạc Quân Tiên mắng một câu ở trong lòng, cũng không nói nữa, thân hình khẽ động, hướng về phía Thạch Hạo vội xông đi qua.
Băng Hỏa vũ động, một bên là nhiệt độ cao có thể đem nước thép đều hòa tan, một bên khác thì là rét lạnh có thể trong nháy mắt đem nước hồ đông kết, căn bản không cần trực tiếp đánh tới, xa xa liền để cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Linh căn song thuộc tính, khủng bố như vậy!
Hai tay của Thạch Hạo thả lỏng ở phía sau, một bộ coi nhẹ hoàn toàn không có đem Nhạc Quân Tiên để ở trong lòng.
Cái này khiến Nhạc Quân Tiên càng thêm phẫn nộ, trước tiên có một cái Bạch Phi, giờ lại đến một cái Thạch Hạo, cả đám các ngươi đều không đem ta để vào mắt sao?
Tốc độ của gã cực nhanh, đã là vọt tới trước mặt Thạch Hạo, hỏa quyền băng chưởng, đồng thời hướng về phía Thạch Hạo đánh tới.
Đôi mắt Thạch Hạo mãnh liệt, cuối cùng là xuất thủ.
Hắn chỉ là đánh ra một quyền, bình thường, căn bản không có vận dụng lực lượng nguyên tố gì.
Nhưng mà, lực lượng tuyệt đối nghiền ép mà qua, có cái gì mà không giải quyết được?
Mặc cho ngươi hỏa thiêu vùng quê, đông cứng sông lớn, ta có một tòa núi lớn vượt lên trên, lửa lớn diệt hay không? Hồng thủy bình được không?
Bành!
Thạch Hạo oanh qua một quyền, công kích của Nhạc Quân Tiên lập tức tan rã thành cặn bã, nắm đấm của hắn tiến quân thần tốc, sinh sinh đánh vào trên mặt Nhạc Quân Tiên, lập tức, cái thiên tài linh căn song thuộc tính này liền bị sinh sinh nổ nát đầu.
Phốc, máu tươi phun tung tóe, thân thể không đầu của Nhạc Quân Tiên khoa tay múa chân, như là hán tử uống say, sau khi đi mấy bước, lúc này mới ầm vang đổ xuống, bốn chân lại co quắp một trận, liền không còn động tĩnh.
Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh.
Ai có thể nghĩ tới!
Cho dù là đệ tử của Bạch Vân Tông, mặc dù tràn đầy chờ mong đối với Thạch Hạo, thế nhưng không có xa xỉ tới mức nghĩ Thạch Hạo có thể đánh bại Nhạc Quân Tiên, huống chi là một chiêu miểu sát.
Nhưng mà, Thạch Hạo lại là ra một quyền kinh thiên!
Trời ạ trời ạ, phải biết Nhạc Quân Tiên chính là thiên tài có thể vượt hai cấp để chiến đấu, như vậy, Thạch Hạo một quyền liền đem Nhạc Quân Tiên miểu sát, năng lực vượt cấp chiến đấu của hắn lại mạnh đến mức nào?
Trong lúc nhất thời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói ra cái gì.
Mặc dù trước đó Thạch Hạo cũng là một kích giết địch, nhưng đây chẳng qua là Lý Tân mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng Nhạc Quân Tiên?
“Thạch Hạo!”
“Thạch Hạo!”
“Thạch Hạo!”
Trong nháy mắt sau đó, đệ tử Bạch Vân Tông đều là lớn tiếng hoan hô lên, kích động đến tê cả da đầu.
Vừa mới một mực bị người đánh, một mực gặp nhục nhã, hiện tại, Thạch Hạo liền giết hai người, đem tất cả sỉ nhục trả trở về.
Người đụng Bạch Vân Tông ta, giết!
Người phản bội tông môn, giết!
Một bên khác, người của Cuồng Sa Tông thì là hoàn toàn tĩnh mịch, trên mặt đều là mang vẻ nghiêm sương, còn có khiếp sợ không gì sánh nổi.
Chiến lực khủng bố như thế, chính là Bạch Phi lại có thể so sánh được sao?
Phải biết, có thể vượt một cấp chiến đấu, cái kia đã có thể gọi là thiên tài, vượt hai cấp cơ hồ là không cách nào tưởng tượng.
Như vậy một quyền có thể đem thiên tài vượt hai cấp chiến đấu miểu sát, Thạch Hạo sẽ lại kinh khủng đến mức nào?
Quái vật a!
Lục Anh sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, thiên phú của thiếu niên này cũng quá kinh người, nếu để cho hắn bước vào Bỉ Ngạn, còn có ai là đối thủ của hắn?
Không được, hiện tại nhất định phải diệt trừ hắn.
Thạch Hạo vẫy vẫy tay, thản nhiên nói: “Còn có ai muốn đánh với ta một trận?”
Bạch Phi liền nghĩ đứng ra, nhưng lại bị Lục Anh gắt gao ấn xuống.
Theo một quyền kinh thiên của Thạch Hạo kia mà xem, thì Bạch Phi cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng là, Bạch Phi không lên, bên trong tầng hai, còn có ai có thể ngang hàng với Thạch Hạo sao?
Trong lúc nhất thời, Cuồng Sa Tông tiến thối lưỡng nan.
Bên trong ánh mắt của Bao Đông Sinh rốt cục bốc cháy lên chiến ý, tại trong nháy mắt đó, lão quyết định muốn toàn lực bồi dưỡng Thạch Hạo.
Hoạn nạn thấy chân tình, đường xa thấy sức ngựa.
“Nếu là tới khiêu chiến, ta đây đã đứng ra, vì sao không dám tiếp?” Hắn mở lời, từ tốn nói.
Câu nói này để người của Cuồng Sa Tông đều là giận tím mặt.
Hiện tại Bạch Vân Tông đã bị phá thành mảnh nhỏ, thế mà còn dám cuồng như thế?
Nhưng vấn đề là, dưới tầng ba, người nào lại là đối thủ của Thạch Hạo đâu này?
Thạch Hạo cười nhạt một tiếng: “Tầng hai không có người, tầng ba cũng không sao!”
Nhưng là, Cuồng Sa Tông như cũ không người tiếp chiêu.
“Vậy tầng bốn đâu này?” Thạch Hạo tiếp tục khiêu khích.
Cuồng Sa Tông như cũ không người đáp ứng, chiến lực của Nhạc Quân Tiên hẳn là tầng bốn, nhưng gã cũng vẫn bị Thạch Hạo một quyền miểu sát, cho nên, thực lực của Thạch Hạo hẳn là cấp bậc tầng năm.
Thạch Hạo nhoẻn miệng cười: “Liễu Sĩ Tuyên, có dám chiến một trận!”
Ngang nhiên điểm tên!
Liễu Sĩ Tuyên sầm mặt lại, gã cảm thấy Thạch Hạo không thể nói lý.
Gã tạm thời phản bội, là vì ngày khác trọng chấn Bạch Vân Tông, nếu không, nhắm mắt làm liều sẽ chỉ làm Bạch Vân Tông vĩnh viễn yên tĩnh lại, làm sao lại không ai hiểu cho gã đâu này?
Tốt, nếu ngươi đã không hiểu, vậy ngươi liền đi chết đi, gã không cần dạng thuộc hạ này.
“Ngươi muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi!” Gã đi ra nói.
Đây chính là Vương giả bên trong thế hệ tuổi trẻ của Bạch Vân Tông, hiện tại đã đột phá lên tầng năm, chiến lực càng là đạt đến tầng sáu!
Thạch Hạo bất quá là tầng hai, chiến lực chống đỡ tầng năm, tuyệt không có khả năng là đối thủ của Liễu Sĩ Tuyên.
Cho dù là đệ tử của Bạch Vân Tông đều không xem trọng Thạch Hạo, không có cách, có thể vượt một cấp chiến đấu chính là thiên tài, cũng liền ra một cái Nhạc Quân Tiên có thể vượt hai cấp, hiện tại Thạch Hạo vượt qua ba cấp, như thế vẫn chưa đủ nghịch thiên sao?
Vượt bốn cấp? Làm sao có thể!
Đệ tử Bạch Vân Tông đều là khẩn trương lên, lại có chút thầm trách Thạch Hạo rất biết làm náo động, nếu không, chỉ cần hắn lặng yên trưởng thành, đến lúc đó không phải có thể quét ngang Cuồng Sa Tông sao?
Ai, tuổi còn rất trẻ, chuyện không có cách nào khác.
Bao Đông Sinh cũng không cho rằng Thạch Hạo sẽ là đối thủ của Liễu Sĩ Tuyên, nhưng lão nghĩ lại, tầng hai đối chiến với tầng năm, dù là bại cũng không sao, lại không chút nào hao tổn phong thái của Thạch Hạo.
Mà có lão trấn tràng, sẽ để cho Liễu Sĩ Tuyên giết Thạch Hạo sao?
Lục Anh thì là lộ ra nụ cười lạnh, chiến đấu vừa bắt đầu, lão liền nhìn chằm chằm vào Bao Đông Sinh, tuyệt đối sẽ không cho đối phương có cơ hội gấp rút tiếp viện cho Thạch Hạo.
Tiểu tử này, hiện tại phải chết!
Bạch Vân Tông không có tương lai!