Tu La Thiên Đế

Chương 34: Kẻ giết người, phải có giác ngộ bị người giết lại (1)

Chương 34: Kẻ giết người, phải có giác ngộ bị người giết lại (1)
- Tầng thứ bảy, Lôi Xà Khiếu.
Tần Mệnh vội vàng lật đến cuối cùng, ngưng mi nghiên cứu, lại nhìn kỹ. Rất lâu sau, trong lòng Tần Mệnh chắc chắn, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu được, bộ võ pháp này thoạt nhìn rất nhiều chiêu thức, kỳ thật nói trắng ra chỉ có một tầng, tầng thứ bảy!
Tinh hoa của tử điện cuồng xà nằm ở tầng này.
Sáu tầng đầu tiên vừa là phương thức vận dụng lôi điện, vừa là bước thi triển tầng thứ bảy.
Muốn thi triển Lôi Xà Khiếu, cần phải đem sáu tầng đầu hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt, cũng lưu loát thi triển ra từng tầng, từng tầng chồng lên nhau dung hợp, mới có thể hình thành 'Lôi Xà', một khi Lôi Xà thành hình, sẽ sinh ra uy lực cường hoành biến chất.
Bình thường mà nói, mỗi một tầng võ pháp linh cấp thượng phẩm đều sẽ có lực sát thương không tồi, một tầng mạnh hơn một tầng, mỗi tầng đều có đặc sắc riêng, mà bộ võ pháp tử điện cuồng xà này là một loại võ pháp cuồng dã khác, giống như là chữ ‘cuồng’ trong tên nó, sau khi theo đuổi áp chế liên tục trong phút chốc phóng thích.
Biết rõ tình huống, trên mặt Tần Mệnh lộ ra nụ cười tươi.
Không lỗ, không làm hắn ta thất vọng.
Liên tiếp ba ngày, Tần Mệnh đều ẩn thân ở trong sơn động này, nghiên cứu Tử Điện Lôi Xà, sáu tầng đầu thoạt nhìn đơn giản, nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ và thuần thục nắm giữ, độ khó cũng không nhỏ, nhất là hậu kỳ phải ngưng tụ thành 'Lôi Xà', nhất định phải đem chiêu thức phức tạp của sáu tầng đầu thuần thục nắm giữ cũng trong vài giây ngắn ngủi liên tục thi triển ra, nếu không Lôi Xà sẽ không thành hình, càng không nói đến phát huy uy lực.
Nó càng phức tạp, càng có tính khiêu chiến.
Tần Mệnh chờ mong ngày mình luyện thành, càng chờ mong uy lực của Lôi Xà Khiếu.
Ngày thứ tư, hắn thu thập xong võ pháp, cõng Đại Diễn Cổ Kiếm, trở lại Ưng sơn nơi đã ước định tập hợp, chờ đợi đệ tử Dược Sơn khác trở về.
Tần Mệnh trở lại Ưng sơn không lâu, đội hái thuốc liên tục trở về, xem ra thu hoạch cũng không tệ lắm, trên mặt mỗi người đều có nụ cười. Các đệ tử phụ trách thủ hộ cũng ít nhiều chiếm được chút tiện nghi, phân ra mấy gốc linh thảo hạ phẩm.
Không có ai để ý tới Tần Mệnh, Tần Mệnh cũng lười phản ứng bọn họ, tự mình ngồi bên thùng sắt, gặm lương khô, thưởng thức phong cảnh đẹp của rừng rậm Vân La.
Buổi tối hôm đó, mười lăm đội hái thuốc trở về mười một đội, còn có bốn đội chưa trở về, bao gồm cả Kiều Sâm và Triệu Mẫn vĩnh viễn sẽ không trở về.
Hái thuốc luôn đi kèm với nguy hiểm, mỗi một đệ tử đều có chuẩn bị tâm lý. Trong mười một đội ngũ trở về này cũng có thương vong, chín vị đệ tử chết trong rừng rậm, thi thể đều không tìm được.
- Triệu Mẫn còn chưa trở về? Nàng ấy đi cùng với ai.
- Ta nhớ rõ là đi cùng Kiều Sâm.
- Vẫn là Kiều Sâm sư huynh chúng ta hạnh phúc, hái thuốc còn có mỹ nữ làm bạn. Ta thấy hắn cố ý không trở về đi, ở chung thêm một ngày là một ngày, ha ha.
- Chờ một chút đi, hẳn là sắp trở về.
Ban đêm, ngọn lửa trại bùng lên trên đỉnh núi, các đệ tử Dược Sơn một mình tụ tập lại với nhau, thống kê thu hoạch của từng tổ. Bọn họ là mang theo nhiệm vụ đi ra, ít nhất phải lấy về mười lạng linh thảo trung phẩm, tốt nhất là lấy cả gốc đất, linh thảo hạ phẩm cùng linh quả ít nhất phải một trăm. Nếu không đạt yêu cầu, trở về sẽ bị khiển trách, nếu có thể hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, sẽ được khen thưởng đặc biệt.
Các đệ tử thủ hộ tụ tập cùng một chỗ nói chuyện vui cười, hưởng thụ bữa tối mỹ vị, một nữ đệ tử cười tủm tỉm chào hỏi Tần Mệnh:
- Này, Tần Mệnh, lại đây ngồi một chút?
Tần Mệnh nửa ngủ nửa tỉnh mở to mắt, lắc đầu tiếp tục mơ mơ màng màng.
- Chúng ta rất tò mò ngươi làm sao lại có thể đột phá đến Linh Võ cảnh, lại đây nói nghe chút? Thưởng ngươi miếng thịt để ăn.
Một nam đệ tử cũng hét lên gọi Tần Mệnh.
- Ngươi thật sự là Linh Võ tam trọng thiên? Có hứng thú luận bàn với ta không? Ta hứa ta sẽ không xuống tay nặng.
- Nào, cho ngươi một chỗ ngồi.
- Ta cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu tử này, một thiếu thành chủ làm tôi tớ tám năm, thật có thể nhịn nhục. Các ngươi nói, hắn thật sự tiêu sái, hay là tâm lý âm u, nghẹn một cỗ kình lực tương lai báo thù?
- Điều này thì khó nói. Này, Tần Mệnh, lại đây, hỏi ngươi chuyện này, ngươi hận Thanh Vân Tông không?
Một đám đệ tử trở nên hứng thú, nhao nhao chào hỏi Tần Mệnh.
Tần Mệnh giật giật khóe miệng, không tiếng động cười cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo, mọi người cho rằng hắn muốn đi qua ngồi, nhưng hắn lại trực tiếp đi xuống đỉnh núi, đi nơi khác nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, một tổ hái thuốc nữa trở về, nhưng vẫn không đợi được tổ Kiều Sâm và hai tổ khác.
Một số đệ tử bắt đầu bất an, một bộ phận người ở lại tiếp tục chờ đợi, một bộ phận người đến vùng núi gần đó tìm kiếm.
Liên tục tìm hai ngày hai đêm, lại để cho bọn họ phát hiện mấy cỗ thi thể, là một đệ tử thủ hộ trong tổ, chỉ còn lại ‘bộ phận’ nhỏ của thân thể, đều nhìn không ra bộ dáng ban đầu. Nhưng tổ hái thuốc khác và tổ Kiều Sâm vẫn tìm được, ngay cả thi thể cũng không có.
- Chẳng lẽ bị hại?
Bọn họ không thể không nghĩ đến chỗ xấu, chẳng lẽ là đụng phải đội ngũ dong binh, bị cướp giết? Hoặc là bị Linh Yêu bắt giết?
Dưới tình huống bình thường, đội ngũ dong binh không dám trêu chọc đệ tử Thanh Vân Tông, nhưng không loại trừ sẽ có ngoại lệ.
Nếu như bất hạnh gặp phải Linh Yêu cường hãn, cũng có khả năng bị hại.
Trước kia hái thuốc thường xuyên xuất hiện loại tình huống này, nhưng trong những năm gần đây thông qua các trưởng lão thường xuyên răn đe, rất ít xảy ra.
Lần này một lần ba tổ gặp nạn, làm cho các đệ tử rất bất an, nhất là bên trong còn có Triệu Mẫn là đệ tử thân truyền đặc thù này.
Bọn họ không dám dễ dàng buông tha mặc kệ, phân tán ra tiếp tục tìm hai ngày. Thật sự là đã phát hiện thi thể của đội hái thuốc khác, nhìn không ra là bị Linh Yêu bắt giết, hay là bị dong binh cướp giết, đến cuối cùng tìm được thi thể của đệ tử cầm song đao trong tổ Kiều Sâm.
..................


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất