Ôm Sở Cô Vũ trong ngực, nhìn đại ca mình bị bẻ gãy chân, đan điền bị đâm thủng thì khóe mắt Sở Phong chảy xuống hai hàng lệ nóng hổi, hắn biết rõ tu vi đối với Sở Vô Vũ quan trọng thế nào, hắn biết rõ Sở Cô Vũ bị phế bỏ tu vi sẽ đau lòng thế nào.
- Không việc gì, không cần lo lắng, đệ... mới là hy vọng của Sở gia ta.
Sắc mặt của Sở Cô Vũ trắng bệch, nhưng sau khi tươi cười nói ra những lời đó thì liền nhắm hai mắt lại, ngất đi.
- Đại ca, đại ca.
Sở Phong vô cùng khẩn trương, không ngừng lay Sở Cô Vũ, hắn thật sự sợ Sở Cô Vũ cứ ngủ như vậy không chịu tỉnh, hắn sợ người thân nhất của hắn sẽ cứ như vậy mà bỏ hắn đi mất.
- Sở Phong, đừng hoảng hốt, đừng quên ngươi là một Hôi Bào Giới Linh Sư.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Đản Đản vang lên.
- Đản Đản, có phương pháp gì có thể cứu đại ca của ta không? Ta không thể để cho huynh ấy biến thành phế vật được, tuyệt đối không thể.
Sở Phong khẩn trương hỏi, tuy rằng hắn là một Hôi Bào Giới Linh Sư thế nhưng bản lĩnh có hạn, cho nên hắn đem tất cả hy vọng của mình đặt hết lên người của Đản Đản.
- Chân gãy mà thôi, lấy bản lĩnh hiện tại của ngươi rất dễ dàng trị khỏi, nhưng ngược lại tu vi bị phế muốn hồi phục rất khó, nhưng mà cũng không phải là không có biện pháp.
- Chỉ là biện pháp này có tỷ lệ thành công rất nhỏ, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có thể thử một lần mà thôi.
Đản Đản nói.
- Biện pháp gì? Đản Đản - ngươi nói mau đi.
Sở Phong thấy Đản Đản nói vẫn còn biện pháp thì có vẻ vô cùng xúc động, bởi vì cho dù là hy vọng xa vời thì dù sao còn chút hy vọng vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Ở Tu La Giới của chúng ta có một loại cấm kỵ kết giới trận có thể cướp đoạt tu vi của một người dời sang người khác, bởi vì loại Kết Giới Trận này quá mức độc ác, hơn nữa xác suất thành công rất nhỏ, nếu như thất bại thì có thể ngay cả tính mạng cũng không giữ được, cho nên trận pháp này ở Tu La Giới của chúng ta đã bị cấm, cấm Giới Linh đem trận pháp này truyền lại cho Giới Linh Sư.
- Chỉ có điều Cấm Kỵ Kết Giới Trận này chính là biện pháp duy nhất có thể giúp đại ca của ngươi khôi phục tu vi, vừa vặn tên kia còn chưa chết, có thể lấy hắn làm vật dẫn, đoạt lấy tu vi của hắn. Nếu như thành công đại ca của ngươi có thể trở thành một vị cường giả Nguyên Anh Cảnh, nhưng mà nếu như thất bại thì đại ca của ngươi...
Đản Đản giải thích.
- Đản Đản à, cái Cấm Kỵ Kết Giới Trận này có thể chờ một ngày một đêm nữa mới làm được không?
Sở Phong hỏi.
- Chuyện này thì có thể, nhưng mà nếu như thất bại thì đại ca của ngươi ngay cả tính mạng cũng không giữ được, ngươi chuẩn bị làm sao?
Đản Đản hỏi ngược lại.
- Ta rất hiểu đại ca, đối với huynh ấy mà nói tu vi rất quan trọng, nếu như mất đi tu vi, không cách nào tu võ thì huynh ấy sống còn đau khổ hơn nhiều so với cái chết.
- Việc này ta làm chủ, ta thay đại ca của ta làm, chỉ là nếu như muốn làm thì phải làm cho triệt để một chút.
Sở Phong chuyển mắt sang Dương Tu Hồ, trong ánh mắt hiện lên một tia quả quyết.
Lúc đầu Đản Đản vẫn không rõ ý tứ của Sở Phong, mãi cho đến khi Sở Phong đem một món đồ trên người Dương Tu Hồ vứt xuống Lăng Vân Tông, sau đó một vị trưởng lão vội vàng đi tới tửu quán thì nàng mới hiểu rõ mưu tính của Sở Phong.
- Địch Nhi, Địch Nhi, Ông trời ơi, là ai đã làm cho con biến thành bộ dáng này?
Vị lão giả này chính là nội môn trưởng lão của Lăng Vân Tông, nhưng đồng thời cũng là gia gia của Dương Tu Hồ, trước đây Sở Cô Vũ bị trục xuất khỏi Lăng Vân Tông là do hắn tác oai tác quái.
Lúc này, Dương Tu Hồ còn chưa chết, nhưng ngay cả nói cũng không thể nói nên lời, thân thể của hắn đã sớm hóa thành bộ xương nhưng tất cả các bộ phận bên trong cơ thể hắn vẫn còn tốt đẹp, nhưng dáng vẻ này lại vô cùng kinh khủng.
Thấy tôn nhi (Cháu trai) của mình bị hành hạ thành bộ dáng này thì vị lão giả này vừa thương xót vừa phẫn nộ, cùng với sự đau thương đến cùng cực, hắn cũng tức giận đến phát điên. Hắn lập lời thề, nếu như cái tên hành hạ tôn tử của hắn thành như vậy dám xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn nhất định sẽ đem tên đó bầm thây vạn mảnh.
- Là ai, là ai đã làm, hãy nhanh chóng lăn ra đây cho lão phu, ta phải lột da rút gân ngươi, bầm thây vạn đoạn.
Lão giả tức giận gào lên, khí tức Huyền Vũ Nhất Trọng tỏa ra, chấn động trời đất.
- Làm sao ngươi biết ta sẽ đem ngươi lột da rút gân, bầm thây vạn đoạn?
Đúng vào lúc này, Sở Phong giống như ma quỷ đứng ở trước mặt lão giả, cùng lúc đó, uy áp cường đại kia cũng từ trên trời giáng xuống, áp bức lão giả quỳ rạp xuống đất.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Triệu gia ta không hề có thù oán gì với ngươi, ngươi vì sao phải đối xử với tôn nhi của ta như vậy?
Lão giả bị khí tức của Sở Phong chèn ép đến mức không thở nổi, trước đó trên mặt hắn vẫn tràn đầy sự tức giận, nhưng tức khắc bị sự kinh ngạc và hoảng hốt thay thế. Bởi vì hắn đã biết thiếu niên trước mặt mạnh mẽ thế nào, thế nhưng hắn lại không thể nào nghĩ ra bản thân mình lúc nào lại kết oán với một người lợi hại như thế.
Đối với câu hỏi của lão giả, Sở Phong chỉ cười nhạt:
- Ta là đệ đệ của Sở Cô Vũ.
- Cái gì, ngươi...
Giờ khắc này, lão giả chợt bừng tỉnh ngộ, đồng thời cũng giật mình không thôi, dù thế nào thì hắn cũng không ngờ với thân phận thấp hèn của Sở Cô Vũ ở Lăng Vân Tông như vậy mà lại có một đệ đệ mạnh mẽ như thế, ngay cả hắn mà cũng không có sức chống đỡ.
Giờ khắc này, mặt mày của lão giả đã xám như tro tàn, hắn đã bỏ đi ý nghĩ chống cự, bởi vì nhìn thấy tình cảnh của tôn nhi thê thảm như vậy, lại nhìn lại vết máu cách đó không xa thì hắn đã biết là lần này mình đã chọc phải một sát tinh, dù cho hắn có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, việc hắn có thể làm lúc này chỉ có chờ chết mà thôi.
Sở Phong chậm rãi đi tới trước mặt lão giả, vừa liếc nhìn Dương Tu Hồ đang thoi thóp, thản nhiên nói:
- Kiếp sau, hãy nhớ kỹ một chút, có vài người có thể động tới, nhưng người nhà của Sở Phong ta lại không thể động tới.
Nói xong, Sở Phong khẽ động ý niệm, hai đạo máu tươi nở rộ ra, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Mấy ngày sau, trong một tòa thành trì ở Thanh Châu, nghênh đón một đám người toàn là thanh niên, có nữ cũng có nam, người lớn nhất chỉ mang hình dáng của thanh niên, có rất nhiều vẫn là thiếu nam thiếu nữ.
Bọn họ mua một tòa phủ đệ ở chỗ này, phủ đệ vô cùng xa hoa, rất nhiều thế gia vọng tộc trong thành cũng không ngừng hâm mộ, bởi vì ngay cả người được xem có nhiều của cải như bọn hắn cũng không có tiền mua một tòa phủ đệ xa hoa như vậy.
Bên trong một gian phòng trong phủ đệ xa hoa, Sở Cô Vũ đang nằm ở trên giường, trước giường có rất nhiều người đang đi qua đi lại, bọn họ vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào Sở Cô Vũ, yên lặng chờ Sở Cô Vũ tỉnh lại.
- Tỉnh, tỉnh rồi!
Đột nhiên Sở Tuyết hô to một tiếng, mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều trở nên vô cùng kích động, thậm chí có người xúc động đến mức nhảy dựng lên, mà những người còn lại đều lớn tiếng gọi tên Sở Cô Vũ.
- Sở Uy đại ca, Sở Nguyệt muội muội, Sở Tuyết muội muội... Sao tất cả đều ở đây, ta.. đây là đâu?
Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trước mắt thì Sở Cô Vũ có chút ngỡ ngàng lúng túng.
Thấy vậy, Sở Nguyệt liền giảng giải tất cả mọi thứ cho Sở Cô Vũ nghe, hóa ra là Sở Phong sợ bọn tiểu bối của Sở gia sẽ gặp phải nguy hiểm cho nên mới triệu tập tất cả bọn họ từ tông môn đến đây, mua một phủ đệ ở nơi này, để cho bọn họ mai danh ẩn tính, sinh sống ở chỗ này. Mà hiện tại Sở Phong cũng đã an bài xong tất cả, toàn bộ tiểu bối của Sở gia cũng đều đồng ý với cách làm của Sở Phong, bọn họ nguyện ý rời khỏi tông môn, an tâm lưu lại chỗ này, mai danh ẩn tích.