Sau khi biết được tất cả là do đệ đệ của mình an bài thì Sở Cô Vũ cảm thấy rất an ủi, bởi vì điều này chứng minh bản lĩnh của đệ đệ hắn.
Nhất là nhìn thấy trên mặt mỗi người trong gia tộc đều tràn đầy nụ cười vui sướng, tựa hồ đã có thể bước ra từ trong nỗi đau mất đi người thân thì hắn lại càng cảm thấy cao hứng.
Bởi vì chuyện này đã chứng minh người của Sở gia hắn rất kiên cường, hơn nữa sau khi người của Sở gia trải qua biến cố này thì đã không còn ngăn cách như lúc ban đầu, bọn họ đã hiểu giá trị của người thân, tất cả cũng vì vậy mà thân càng thêm thân, đây chính là điều mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
- Cô Vũ đại ca, huynh phải mau chóng khỏe lên, tất cả chúng ta đều phải nhờ huynh bảo vệ!
Sở Nguyệt cười hì hì nói.
- Đúng vậy Cô Vũ, hôm nay Sở gia đều cần đệ tới chủ trì, chúng ta cũng nhờ cả vào đệ.
Khi nghe được lời hai người nói thì Sở Cô Vũ trước tiên cảm thấy sửng sốt, khuôn mặt vốn đang mỉm cười vui sướng chợt trầm xuống, cười khổ nói:
- Nếu như là trước đây thì ta thực sự có thể cùng mọi người chung tay xây dựng lại Sở gia, thế nhưng hôm nay ta đã là một phế nhân, ngay cả một chút thực lực cũng không có, càng đừng nói là bảo hộ mọi người, cũng càng khỏi bàn tới việc chủ trì Sở gia.
- Cô Vũ đại ca, huynh đùa gì thế? Huynh là phế nhân? Huynh không phải là gặp phải kỳ ngộ bất ngờ, hiện tại đã trở thành cường giả Huyền Vũ Cảnh sao?
Sở Tuyết mỉm cười ngọt ngào nói.
- Đúng vậy Cô Vũ, đệ cũng đừng trêu chọc chúng ta nữa, chúng ta đều biết tất cả rồi, hắc hắc...
Cùng lúc đó, tất cả những người sau lưng đều bật cười, phảng phất như theo bọn họ những lời Sở Cô Vũ vừa nói thực sự chỉ là một chuyện tiếu lâm mà thôi.
- Ta gặp được kỳ ngộ trở thành cường giả Huyền Vũ Cảnh? Sở Tuyết, muội nói cái gì đó? Mọi người đều nói nhăng nói cuội cái gì đấy?
Mà giờ khắc này, sắc mặt Sở Cô Vũ lại đại biến, chỉ vào mọi người hét ầm lên. Bởi vì theo ý nghĩ của hắn, hắn là một phế vật, lại bị người ta nói như vậy chẳng khác nào bị vũ nhục cả.
- Cô Vũ đại ca, huynh...
Thấy Cô Vũ đột nhiên nổi giận như vậy thì Sở Tuyết bị dọa đến mức lui về phía sau, chẳng biết làm thế nào cho phải.
Đồng thời tất cả người Sở gia có mặt ở đây đều thu hồi nụ cười, đầu óc mơ hồ, thậm chí trên mặt còn hiện ra nỗi sợ hãi.
Nhưng Sở Nguyệt lại phản ứng trước tiên, mỉm cười nói với Sở Cô Vũ:
- Cô Vũ đại ca, chúng ta hiểu rõ tâm trạng của huynh, lần này tuy huynh gặp được kỳ ngộ nhưng đồng thời cũng bị phản hệ. Nhưng mà Sở Phong đệ đã nói huynh chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng vài ngày thì tất cả sẽ tốt thôi.
- Hôm nay huynh đã là cao thủ Huyền Vũ nhất trọng, hai ngày trước khi huynh gặp ác mộng, Huyền Lực trong cơ thể huynh tản mát ra, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được. Nếu như huynh không tin có thể tự mình đi cảm ứng xem thân thể của huynh thế nào.
- Đúng vậy Cô Vũ, chúng ta thật sự cảm nhận được, hôm đó ta thiếu chút nữa đã bị uy áp của đệ đè chết.
Cùng lúc đó, đám người Sở Hồng Phi cũng gật đầu phụ họa.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mọi người thì mặc dù đầu óc Sở Cô Vũ vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn thử cảm nhận thân thể của mình. Nhưng hắn vừa cảm thụ thì vẻ mặt hắn vốn đang mê mang bỗng đại biến, bị vẻ kinh ngạc thay thế.
Đan điền của hắn vậy mà xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, so với những gì hắn hiểu biết trước kia lại hoàn toàn bất đồng, giờ khắc này, từng tầng khí tức cường đại dường như vô tận đang từ trong đan điền không ngừng tuôn ra, cọ rửa thân thể của hắn.
Cổ khí tức kia vượt xa Linh khí, Nguyên lực cũng theo không kịp, chính là Huyền lực, hắn vậy mà có thể trở thành một cường giả Huyền Vũ Cảnh.
Sở Cô Vũ tựa như ở trong mộng cảnh, cảm giác không thể tin được, ngay cả thân thể đều đang run rẩy. Rõ ràng bản thân mình đã bị phế tu vi, làm sao sao lại mạc danh kỳ diệu trở thành cường giả Huyền Vũ Cảnh?
"Bá"
Giờ khắc này, để xác nhận thân thể mình, Sở Cô Vũ đột nhiên nhảy xuống giường, đầu ngón chân chỉa xuống đất, như một mũi tên rời khỏi cung, lấy tốc độ nhanh như tia chớp từ cửa sổ bay ra ngoài, gần như khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng vô cùng ngạc nhiên, sau đó bọn họ mừng rỡ như điên, vội vàng đuổi theo.
Mà giờ khắc này, Sở Cô Vũ đang đứng trong sân, trong lúc giở tay nhấc chân, Huyền lực cũng theo đó mà động. Hắn đột nhiên đánh ra một quyền, một cổ Huyền lực vô cùng mạnh mẽ ngưng kết thành một quyền ảnh to lớn xông vào không trung.
- Ta... Ta lại trở thành một cường giả Huyền Vũ Cảnh, ta không phải là đang nằm mơ chứ?
Sau khi xác nhận thực lực của mình thì tuy rằng Sở Cô Vũ vui mừng khôn xiếc, nhưng hắn cũng có chút hoài nghi. Bởi vì hắn cảm thấy không chỉ tu vi mình phát sinh biến hóa long trời lở đất, mà ngay cả hai chân vốn đã bị phế bỏ cũng khôi phục lại như cũ, hơn nữa còn muốn linh hoạt có lực hơn so với trước kia.
- Cô Vũ đại ca, tất cả đều là sự thật, huynh thật sự là một cường giả Huyền Vũ Cảnh.
Sở Nguyệt thấy vậy thì cười hì hì nói.
Cùng lúc đó, tất cả đám tiếu bối của Sở gia có mặt ở đó đều không kềm được mà hoan hô, trước kia người mạnh nhất của Sở gia - Sở Nguyên Bá cũng chỉ có tu vi Nguyên Vũ nhất trọng, mà hôm nay Sở gia lại xuất hiện một vị Huyền Vũ nhất trọng, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, bất ngờ như thế bảo bọn họ làm sao không hưng phấn được chứ?
Huống chi, không chỉ có tu của Sở Cô Vũ khiến bọn họ hưng phấn, ngoại trừ Sở Cô Vũ ra thì Sở gia còn có Sở Phong sở hữu thiên phú cực kỳ đáng sợ đang trong giai đoạn quật khởi. Mặt khác, ngay cả bọn họ không cần phải vì tu vi mà phiền não nữa, bởi vì Sở gia hôm nay đã không còn giống như lúc xưa nữa, cho dù là thiên phú của bọn họ bình thường không có gì đặc sắc nhưng tương lai nhất định sẽ có thành tựu.
Sau đó Sở Nguyệt gọi một mình Sở Cô Vũ vào trong phòng, nàng nói cho Sở Cô Vũ tất cả mọi chuyện, nàng cũng không biết Sở Cô Vũ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Sở Phong đã nói Sở Cô Vũ gặp được một kỳ ngộ, nhưng đồng thời cũng bị phản hệ nên mới hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì có thể bình phục, khi đó Sở Cô Vũ sẽ là một cao thủ Huyền Vũ nhất trọng, mà kể từ đó Sở gia cũng sẽ được giao cho Sở Cô Vũ làm chủ.
Giờ khắc này, rốt cuộc Sở Cô Vũ cũng đã hiểu rõ đôi chút, mặc dù hắn vẫn cảm thấy không thể tin được, thế nhưng hắn vẫn đoán được, hai chân của mình hồi phục cùng với tu vi Huyền Vũ nhất trọng, tất cả đều do đệ đê của hắn - Sở Phong ban tặng.
- Sở Nguyệt, thật ra thì ta rất tò mò, rốt cuộc là Sở Phong đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cho đám tiểu bối của Sở gia bằng lòng rời khỏi tông môn, tất cả đều tụ tập ở nơi này?
Sở Cô Vũ tò mò hỏi.
Hắn hiểu rất rõ tính tình của đám tiểu bối Sở gia, hắn biết bọn họ không phải là người chịu nghe lời như vậy, nhất là sau khi trải qua tai họa diệt tộc, trải qua nỗi đau mất đi người thân thì bọn họ càng trở nên bất hòa, nhất là đối với Sở Phong càng có khúc mắc sâu đậm, thậm chí có thể nói là thù hận.
Mà hôm nay, bọn họ lại có thể hòa thuận như vậy, hơn nữa mỗi người đều rất hài lòng với việc này, dường như bọn họ đối với tương lai sau này tràn đầy mong đợi, đối với Sở Phong lại không hề có nửa câu oán hận, ngược lại trong lời nói còn lộ ra vẻ kính trọng. Tất cả chuyện này không hợp lẽ thường, điều đó đã nói rõ Sở Phong nhất định đã làm chuyện gì đó.
- Chuyện này sao, có thể nói là Sở Phong sư đệ đã dùng thực lực của đệ ấy để thuyết phục tất cả mọi người của Sở gia.
- Dĩ nhiên thực lực này chính là đồng ý cấp cho mọi người số lượng lớn tài nguyên tu luyện. Đúng rồi những tài nguyên tu luyện này phải do huynh đích thân giữ, mỗi tháng đúng hạn cấp cho mọi người, bởi vì huynh bây giờ chính là gia chủ của Sở gia.
Sở Nguyệt mỉm cười, đem một chiếc túi càn khôn đưa cho Sở Cô Vũ.
Lúc Sở Cô Vũ tiếp nhận túi càn khôn thì trong đầu hắn còn lẩm bẩm không biết là tài nguyên tu luyện như thế nào mà có thể khiến cho toàn bộ người Sở gia biến thành bộ dáng này?
- Trời ạ! Đây...
Mà khi hắn mở túi càn khôn ra thì mặt mũi của hắn liền đại biến, triệt để kinh hãi.
Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong túi càn khôn chứa vô số Linh dược, số lượng Nguyên dược cũng tính bằng đơn vị hàng nghìn, ngay cả Nguyên Châu cũng có mấy nghìn viên, thậm chí rất nhiều Huyền dược quý báu. Tài nguyên như vậy thật sự quá mức đáng sợ, đây là việc mà trước đây dù có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Tất cả mọi chuyện hôm nay thật sự khiến cho tâm hồn của Sở Cô Vũ chấn động hết lần này tới lần khác, hồi lâu sau mới khôi phục lại như cũ, hắn thở dài nói:
- Người đệ đệ này của ta đến tột cùng đã trưởng thành đến trình độ nào rồi?